Chap 34
Tôi lặng lẽ đạp xe về trong 1
buổi chiều buồn. Không phải
buồn vì thua cược mà bởi
trong lòng đang có quá nhiều
tâm sự. Mới ngày nào thôi mình còn có tất cả, mình là 1
con người hạnhphúc. Không
thể ngờ mình lại là 1 kẻ yếu
đuối như vậy, thật là hèn.
Con trai cần phải biết sống
mạnh mẽ nhưng mình bây giờ thê thảm như 1 kẻ mất hồn
vậy. Tôi không muốn sống
như vậy đâu..
Về nhà, em gái tôi như
thường ngày lại bi bô kể hết
chuyện này đến chuyện khác, chuyện trườngchuyện lớp, cái
cách vừa kể chuyện vừa
phóng đại lên khiến tôi
không thể không phì cười.
Vậy đấy, dù mình có xảy ra
những chuyện gì thì gia đình luôn là chỗ dựa cho chúng ta,
luôn cảm thấy ấm áp sự yêu
thương, bố mẹ yêu tôi 1 cách
vô điều kiện, không bao giờ
bỏ rơi tôi, dẫu có chuyện gì
xảy ra nữa. Tôi còn có 1 đưa em gái mà tôi yêu nó vô cùng.
Những lúc bố mẹ tôi mắng nó
tôi luôn chạy lại bênh cho nó
vì thê nó cũng thương tôi
nhất. Nhiều lúc đang ngồi
học thì nó gõ của, mở ra thìthấy 1 cốc nước ấm hay 1
gọi bánh mà nó mang cho tôi,
nó bảo anh học ăn cho đỡ
đói . Những lúc đó chỉ muốn
bế xốc nó lên nựng cho 1 cái,
con bé ngoan vô cùng. Có hôm lại nhờ anh kể chuyện
cho để ngủ, vậy làtôi dừng
bút lại đọc truyện cho nó đợi
cho nó ngủ mới quay lại bàn.
Nhìn con bé làm tôi nhớ đến
kẹo mút vô cùng, cũng cái kiểu nhí nhảnh, đáng yêu trẻ
con ấy. Đúng rồi, kẹo mút,
bây giờ em đang làm gì vậy,
chắc anh không còn nhớ đến
người anh trai này nữa đâu.
Dù sao thì mình cũng sẽ không trách nó. Hivọng nó sẽ
đổi ý....
Có tiếng ho khan từ phòng
của bố, bố lại như vậy, mình
đã khuyên bố phải bỏ thuốc
lá đi bao nhiêu lần mà bố không nghe. Nhìn bố khổ sở
như vậy, mình thấy xót xa vô
cùng. Con bé chạy vào phòng
làm việc của bố rồi chạy sang
phòng mình:
_ Anh ơi, bố làm sao ấy anh ạ?
_ Sao?
_ Em thấy bố bị đau anh ạ,
anh sang xem bố sao? Em hỏi
bố chẳng nói gì.
Mình chạy sang phòng bố, thấy bố đang tự vỗ vỗ cái
lưng, khuôn mặt nhăn nhó
đau đớn, nhìn thấy bố như
vậy mà chỉ muốn ứa nước
mắt.
_ Bố ơi, bố làm sao thế? _ Ah, cái lưng, trở trời nó lại
đau, không sao đâu, con cứ đi
học đi.
Bố tôi, làn da bánh mật, mái
tóc đã bạc rất nhiều, bố vất
vả cả đời để nuôi tôi và em khôn lớn. Không bao giờ bố
than thở 1 tiếng về những
khó khăn 1 mình. Bố đã 1
mình chống lưng che chở cho
chúng con quá nhiều rồi. Đã
đến lúc con phải gánh dùm bố những khó khăn này. Khi
viết những dòng này thì tôi
thực sự cảm thấy rất buồn,
đến bây giờ tôi vẫn chưa thể
làmđược điều đó, chợt nhớ
lại những lời ca tiếng hát: Luôn cho tôi những ân cần
Và yêu thương tôi suốt cuộc
đời,
những bao dung từ ánh mắt
củacha, của mẹ.
Từng giọng nói mãi ấm áp, Bao ngày qua còn ngọt ngào,
Thầm mong thời gian đừng
trôi qua nhanh,
Rồi tự hứa sẽ cố gắng không
phụ công lòng đợi chờ .
Để niềm vui còn mãi trên nụ cười.
Tôi quyết định phải sống
khác với bây giờ, tôi sẽ không
chìm đắm trong thứ tình cảm
trẻ con ấy nữa, mình còn cả 1
tương lai phía trước kia mà. Từ bây giờ, tôi sẽ chỉ sống cho
tôi và gia đình tôi mà thôi.
Chỉ có tình cảm gia đình mới
có giá trị bền vững vĩnh viến.
Sống sao cho tròn chữhiếu
với bố mẹ. ................
2 tuần sau...
....................
Vậy là sắp đến tết rồi. chỉ
còn 10 ngày nữa thôi.
Đây là 1 cái tết không mong đợi, bởi vì, cái tết này không
còn có thể chơi thả cửa được
nữa, 12 rồi, nghĩa là sắp thi
rồi, nghĩa là cũng sắp xa bạn
bè rồi. Chợt thấy xao xuyến
khi bắt gặp mùi hương trầm, phải, đó chính là cái dự vị tết.
Cho dù có bao bộn bề lo lắng
đi nữa thì tết vẫn luôn có 1
khả năng làm con người trở
nên vui vẻ và cảm thấy yêu
đời hơn. Những ngày giáp tết, đến lớp như đi chơi vậy, vui
như trẩy hội, tiết nào cũng
xin nghỉ để ... đánh bài. Tôi
xin mãi mà bọn nó chẳng cho
đành chạy ra căn tin mua 1
bộ. Và ở đây tôi đã tình cờ gặp
"kẹo mút". Em cũng xuống
căn tin mua cái gì đó. Thấy
em, tôi toan đinh dơ tay vẫy
nhưng rồi rụt lại,tôi vẫn chưa
quen cái cảm giác phải tỏ ra vô tình khi gặp em. Đôi lúc chúng ta cứ phải sống như 1
con ốc, tự tạo ra 1 cái vỏ bọc
rồi chui vào vậy. Sao ta cứ
phải sống cho người khác
xem vậy, chẳng lẽ không thể
làm những việc mình muốn sao?(hay nè) Em thấy tôi, ánh mắt chạm
nhau trong chốc lát, nhưng
em đã quay đi, dường như để
tránh bắtgặp tôi vậy, em vờ
nhưng khôngthấy vậy. Tôi lại
gần em, phải canđảm lắm tôi mới có thể thốt nên lời:
_ Gặp anh 1 chút được
không?
_ Không!
_ Anh muốn nói chuyện!
_ Xin lỗi, em bận rồi, với lại em cũng không có chuyện gì
đển nói cả anh ạ.
_.......
_ Em đi đây!
Sao phải vô tình vậy hả em,
em không thể bao dung, tha thứ cho anh 1 lần được sao?
Thôi vậy, dù sao đi nữa, tất cả
đã không còn quan trọng với
tôi nữa. Tất cả, kể cả em....
.................
................. _ Mày ơi, nghe thấy bảo hôm
naycó mưa sao băng?
_ Thì sao? Tôi nhắn lại cho
con bạn thân.
_ Thức xem cùng tao đi!
_ Mày thích thì thức mà xem. Tầm 2~3h mới có mà lúc đó
tao sắp đi ngủ rồi. Tao không
thích xem mấy cái đó.
_ Đi... mà. Thức xem 1 lần
thôi! Nếu thấy sao băng tao
ước cho. _ Ước gì?
_ Ước mày đỗ đại học điểm
thật cao, hehe. Với cả tao
chưa bao giờ thấy sao băng.
Xem 1 lần thôi mà, năn nỉ
đấy. _ Thôi được rồi, chiều mày
quá đấy, ai rước hộ mày đi
cho tao nhờ.
_ Thế nhé, tí gần 2h gọi tao
dậy.
_ Cái gì, mày rủ mà lại đi bắt tao gọi à?
_ He he, ai mà thức đến giờ
đó được, tao phải đi ngủ để
giữ gìnnhan sắc.
_ Xi, mày béo như con heo
ấy. _ Sao dám nói tao thế hả, con
heo cũng đầy anh theo nhá,
không đến lượt mày chê.
_ Ha ha, đã có ai đâu mà
khoe như thật vậy. Thôi ngủ
đi tí tao kêu dậy, coi như thức khuya họctí vậy, mà cũng gần
tết rồi nên nhác lắm.
........
........
_ Alo, dậy đi mày!
_ Oáp! Tao buồn ngủ! Để tao ngủ tí nữa, tí gọi lại.
_ Con dở hâm kia, mày bắt
tao thức đến h để mày ngủ
hả, dạy ngay không tao đi ngủ
đây.
_ Thôi được rồi, làm gì mà gắt dữ thế. Chờ tao tí.
...............
................
_ Sao chưa có vậy, mày có
thấy gìkhông?
_ Chưa thấy, hôm nay có mây, chắc nó che mất.
_ Haiz, mày ui, tao bùn ngủ
lắm rồi.
_ Thôi cố thức tí nữa đi, đã
dậy rồi không lẽ lại đi ngủ lại.
_ Vậy, mày kể chuyện gì đi, a, haymày hát cho tao nghe đi.
_ Hả, tao không hát đâu.
_ Hát đi mà, bài gì cũng được.
_ Bèo dạt mây trôi được
không?
_ Uh, hát đi! Tôi nghêo ngao hát giữa đêm
cho 1 con ngốc nghe, chả sao,
dù sao thì tôi cũng cười, cảm
thấy vui khi nói chuyện với
nó.
_ Mày ơi, tao vừa ước xong rồi.
_ Mày thấy sao băng rồi à?
_ Không, ước lúc mày hát
đấy.
_ Ước gì?
_ Ước tao với mày là bạn thân của nhau mãi........ Chap 35 ep 1
Buổi giao lưu cuối khóa đáng
nhớ!
Trước tết, cả khóa 12 đã
thống nhất sẽ tổ chức 1
chương trình dành riêng cho khối 12, do học sinh tự đứng
ra sắp xếp kế hoạch và tổ
chức trước khi về tết, và đó
là 1 buổi tối không thểnào
quên. Do kế hoạch chính do
lớp tôi đứng ra tổ chức nên phảichuẩn bị rất chu đáo từ
nhiều ngày trước, thế nhưng
đến hôm diễn ra vẫn chưa
thể hoàn thành, không thể
tránh khỏi thiếu sót, nào là
thiếu mic, thiếu ổ cắm, đèn.... Khiến cho nhiều đứa phải
chạy toán loạn để tìm. Hẹn
nhau 7h mà 8h mới có thể bắt
đầu. Địa điểm diễn ra cũng
rất lãng mạn, 1 cái sân rất
rộng ở công viên. Mặc dù đã thông báo trước nhưng nhiều
lớp do về quê sớm nên đã
không thể tham dự. mỗi lớp
chỉ đến khoảng 6~7 người,
riêng lớp tôi và lớp văn đông
nhất, gần như đủ cả lớp. Những chiếc lap hoạt động
hêt công suất. Và mở đầu
bằng những tiết mục hát
nhảy do các lớp tự chuẩn bị.
Lớp văn mở màn bằng tiết
mục nhảy rất hoành tráng, tiếng hò reo vang không ngớt
làm cho mấy đôi đi công viên
buổi tối cũng phải ngó lại
nhìn . Tiếp đó, lớp hóa góp
vui với mànkịch tự biên tự
diễn của bộ đôi diễn viên hài đã nổi danh của mình,
vừa diễn vừa nhại giọng làm
tất cả cười nghiêng ngả, 1
người diễn 1 người kể, 1
người phụ họa.
_ Chuyên kể rằng...... ngày xửa ngày xưa... nghĩa là xưa
lắm rồi,, xưa lắm rồi đấy,
không ai biết nóxảy ra lúc
nào nên gọi nó là xưa....có hai
chị em nhà nọ.
_ Hai chị em hả? Hay đấy, tiếp đi
_ Đúng vậy.... có 2 chị em nhà
nọ.... không ai biết ai là chị, ai
là em vì nhìn họ.... không
giống nhau.
_ Hâm à, không giống nhau thì sao lại không biết ai là chị
ai là em
_ Mày im để tao kể tiếp.
_ Tiếp đi.
_ Có hai chị em nhà nọ, họ
sống ở 1 ngôi làng nọ.... một hôm... người chị buồn quá
bèn nói với người em.
_ Chị buồn quá!
_ Để em kể cho chị 1 câu
chuyện cười, chuyện rất là
buồn cười. _ Uh, kể đi.
_ Có 2 anh em nhà nọ... 2 anh
emkhông giống nhau nhưng
không ai biết họ là ai. 1 hôm
người anh buồn quá liền phá
lêncười. Người em thấy thế cũng cười phá lên. Thế là cả 2
anh em cùng cười phá lên.
Hết truyện, chị thấy hay
không?
_ Ha ha, buồn cười quá...
Thế là 2 chị em nhà nọ cũng cười phá lên.
Câu chuyện đến đây là kết
thúc. Cảm ơn mọi người đã
lắng nghe......
Đến lượt thằng bí thư lớp tôi
cầm đàn ghi ta vừa quẩy vừa hát, hình như là bài sơn tinh
thủy tinh. Cứ đến đoạn điệp
khúc là tất cả cứ hát theo.
Khuônmặt biểu cảm cảm của
nó khiến không ai nhịn được
cười. Rồi cứ thế, mỗi lớp đóng góp 1 tiết mục. Sau màn
hát hò nhảy nhót là màn chơi
trò chơi.
Đầu tiên MC chương trình
khuyến khích người xung
phong, mỗi lớp cử 1 người, sao cho đủ 5 đứa con trai và 5
đứa con gái. Nhiều người tình
nguyện quá khiến rất khó
khi chọn, nhưng đến khi nói
luật chơi thì tất cả đều ngã
ngửa ra. Đứa con trai phải cõng con gái đi qua các
chướng ngại vật về đích.
CHọn đôi ngẫu nhiên, đôi
nào về trước thì thắng, đôi
nào về sau thì thua và sẽ bị
phạt. Banđầu đứa nào cũng ngại nhưng sau được sự cổ vũ
reo hò của khán giả nên các
đôi mới dám tham gia. Kết
quả đôi của thằng K lớp tôi và
G lớp văn về nhất. ep2
Nhiều đôi do chạy nhanh quá
ngã chỏng vó, con trai đè lên
cả con gái. . Các đôi về sau bị
phạt mà hình phạt không thể
kinh khủng hơn, tất nhiên chỉ cócon trai bị phạt. Đó là phải
ăn 1 cái bánh mì dài trong 1
phút, chỉđược uống nước và
ăn không vậy. Ăn không hết
trong 1 phút phải ăn 1 cái nữa
đến khi hết mới thôi. Nhiều đứa nghẹn đỏ rực cả mặt,
vẫn phải căn răng ăncho hết.
Trò chơi tiếp theo cũng hấp
dẫn không kém, tuy nhiên ít
người dám xung phong hơn vì
đề phong lại có trò độc nào đấy. Quả thật lần này cũng
đọc không kém, Vẫn là con
trai phải cõng con gái như
con gái phải có nhiệm vụ
ngăn cản không cho con trai
đi nhanh về đích, đôi nào về đầu sẽ thắng. Kết quả, 1 bác
lớp toán, 1 lớp tin thua cuộc
và phải chịu hình phạttàn
độc không kém. Đó là phải
bỏ tay trong nước đá lạnh và
ăn chuối, đến khi nào ăn xong 5 quả thì được bỏ tay ra.
Khán giả reo hò cổ vũ, ầm ý
đến nỗi bảo vệ công viên
phải đến nhắc nhỏ.
Trò chơi cuối cùng, tôi bị ép
tham gia, sợ lắm nhưng cũng thử xem thế nào, con bạn
thân tôi cũng bị ép ra tham
gia. Hóa ra không như tôi
tưởng, con traivà con gái tự
chọn ra 1 đôi và khiêu vũ với
nhau trong 1 tiếng nhạc nền cực kì lãng mạn. Tất nhiên là
không ai biết khiêu vũ nên
MC phải hướng dẫn sơ qua
cách bước nhịp chân theo
tiếng nhạc.
_ Tôi có thể nhảy với cô 1 bài không? Tôi nói đùa với con
bạn
_ Tao thấy ngượng lắm.
_ Ngượng cái gì thế? Tao với
mày chơi lâu thế mà còn
ngượng cái gì? Không đợi nó trả lời tôi cầm
tay nó, kéo ra giữa sân. Tiếng
nhạc du dương vang lên. Ơ cái
cảm giác này, cảm giác cầm
tay 1 đứacon gái, vẫn luôn
đặc biệt, cho dù nó là bạn rất thân của tôi, nó là người con
gái đầu tiên mà tôi từng cầm
tay, tôi vẫn còn nhớ, hồi cấp
2 đi leo núi cùng lớp, nó yếu
quá không leo nổi nên tôi
dừng lại, nắm lấy bàn tay nó và giúp kéo nó lên, lúc đó, cái
cảm xúc khi cầm tay 1 đứa
con gái, nó lâng lâng khó tả,
bàn tay nó mềm và yếu ớt...
Những cảm xúc ấy lại ùa về
lúc này. Tôi vòng tay qua eo nó tay còn lại nắm lấy bàn
tay nó, bước nhịp đều theo
tiếng nhạc nhẹ.
_ Sao mày nhìn tao thế?
_ Không được nhìn à?
_ Không phải? Lần đầu tiên nhảy thế này thấy kì kì.
_ Á? Sao mày dẫm lên chân
tao
_ Ơ xin lỗi, hì hì.
Mặc dù còn vụng về, nhưng
quả thật buổi khiêu vũ ấy vẫn là 1 trong những kỉ niệm
đáng nhớ của tôi của thời học
sinh. Tiếng nhạc vẫn ngân
lên, nó cố gắng nhìn đi hướng
khác để tránh bắtgặp ánh
mắt của tôi. Còn tôi dù chơi với nó rất lâu rồi nhưng hôm
nay vẫn có 1 cảm giác thật
khác lạ, có lẽ chưa bao giờ
gần nó như bây giờ. Tôi cố gạt
phăng khỏi đầu cái ý nghĩ vớ
vẩn đó nhưng không hiểu sao nó cứ hiện lên. Phải nói rằng,
hôm nay, quả thật nó rất
xinh... Buổi khiêu vũ lãng
mạn kết thúc khi vài đôi
nghịch ngơm xếp thành cái xe
tăng rồi đi tấn côngnhưng nhóm khác. Tất cả vỡ òa
trong tiếng cười.
Buổi giao lưu kết thúc, tất cả
chúng tôi cùng nhau thu dọn
đồđạc để về, thu dọn xong,
tất cả chia nhau ra chụp hết kiểu ảnh này đến kiểu ảnh
khác. Cuối cùng tất cả nắm
tay nhau đứng thành vòng
tròn chụp ảnh chung. Ra về,
mấy đứa con gái nhà hơi xa
được bọn con trai chia ra hộ tống đưa về cho an toàn.
Nhiều đứa được bố mẹ đón
nên an tâm hơn. Thằng Đ lớp
trưởng lớp tôi nhìn hớn hở vô
cùng, 1 đêm hết sức hoành
tránh và thành công một mình tay nó đạ diễn và lập
kết hoạch. Gặp nhau ở cổng,
nó còn nháy mắt với tôi rồi
nói đùa:
_ Nhìn 2 đứa mày đẹp đôi
lắm đấy.... Chap 36 ep1
Tôi phì cười trước cái ý tưởng
của bọn nó cho rằng tôi và
con bạn có thể là 1 đôi, đơn
giản là bởi vì điều đó sẽ
không bao giờ xảy ra. Tôi và cả nó sẽ không cho phép bản
thân mình đánh mất đi tình
bạn quý giá này. Trong cả
cuộc đời, tin chắc rằng bạn sẽ
có thể yêu hơn một, có thể là
rất nhiều người nhưng tri kỉ thì chỉ có 1 mà thôi. Con
người ta cả cuộc đời đi tìm,
không phải là vợ, hay người
yêu mà là tri kỉ, người có thể
tưới mát cho tâm hồn của
chúng ta. _ Mày ơi, hôm nay tao vui
lắm.
_ Uh, được nhảy với tao chả
trách mà không vui, thế mà
lúc đầu còn giả bộ không
muốn nhảy. _ Hì hì. Giá như những lúc này
thời gian chậm lại 1 chút, tao
sợ lắm mày ạ, sợ rằng sau này
sẽ không còn những ngày như
hôm nay nữa.
_ Cuộc sống mà, ai mà cứ sống mãi trong luyến tiếc
được, rồi thìchúng ta cũng
phải lớn lên cả thôi. Sau này
sẽ có những lúc vuihơn thì
sao.
_ Không đâu mày à, sau này không bao giờ còn có những
ngày hạnh phúc và được cười
đùa vui vẻ như thế này nữa
đâu. Khi tuổi học trò qua đi,
thì tiếng cười cũng không còn
trong sáng và hồn nhiên nữa. Tôi biết rằng không thể nói lí
với1 đứa con gái chuyên văn,
đành phải gật đầu đồng ý
vậy. Sau này, có lẽ rằng sẽ
không còn những tình cảm
trong sáng của tuổi học trò nữa, và những hình ảnh của
cô bé trong sáng mà tôitừng
biết cũng sẽ biến mất mãi.
Thật kì lạ là giây phút này,
khôngphải ai khác mà tôi lại
chỉ nghĩ về em.... Lần đầu tiên sau rất nhiều
thángngày chìm đắm trong
cuộc sống thực tại vô lo vô
nghĩ, tôi thấy sợkhi nghĩ về
tương lai. Sau này, cólẽ tôi sẽ
không bao giờ, không bao giờ tìm thấy 1 cô bé đáng yêu
như em nữa. Tôi cảm nhận
được những tình cảm của em
dành cho tôi nhưng cố tỏ ra
rằng không hề hay biết. Tôi
biết rằng.... em rất quan trọng với tôi,nhưng tôi đã
không giữ em lại bằng mọi
giá. Tôi đã để em đi quá dễ
dàng, tôi chấp nhận buông
tay em ra như 1 thằng hèn và
ngu ngốc. Và giờ đây tôi thấy hối hận vô cùng. Em có biết
rằng.... anh rất...rất cần có
em, em gái ngốc nghếch của
anh à.........
Nhưng... tôi không đủ dũng
cảm để đứng trước mặt em 1 lần nữa, khi mà mọi thứ đã
tan vỡ, thì không dễ để thể
tìm thấy những mảnh ghép
đã không còn nguyên vẹn. Tôi
chỉ biết đứng nhìn kẹo mút từ
xa, nhìn em cười đùa tinh nghịch cùng bạn bè, có lẽ
rằng, mình đã không còn cơ
hội nào nữa rồi. Và tôi biết
rằng.... điều đó là.... sựthật
khi thấy em đi với 1 đứa con
trai khác...... Nghỉ tết, trường vắng tanh,
đường phố lại rất nhộn nhịp
những người đi sắm tết. Thật
kì lại vì ngày tết tôi không
bao giờ đi một mình, thê
nhưng cái tết này thì khác tôi... Bạn bè tôi hầu hết đã về
quê, bố mẹ thì còn bậnviệc cơ
quan, con em gái cũng được
mẹ đưa sang nhà ông bà, ở
nhà chẳng có 1 chút không
khí tết nào. U buồn và tĩnh mịch, chợt thấy chạnh lòng.
Tôi thường phải đạp xe sang
nhà chơi, cùng ông gói bánh,
đùa với mấy đứa em chứ ở
nhà ngoài xem TV và lướt nét
không thì cũng lôi sách ra học chứ chả biết làm gì. Sang đến
nhà ông bàthì một lũ nhóc
con cô con chú đã về làm
ngôi nhà nhỏ lúc nào cũng
ầm ỹ tiếng trẻ con _ D đấy hả con? Sang giúp
ông gói bánh chưng hả? Bà
nội nhìn tôi cười hiền hậu.
_ Dạ, ở nhả 1 mình buồn nên
con sang nhà ông bà chơi,
mấy đứa nhóc về lâu chưa bà?
_ Nó về với bố mẹ nó từ hôm
qua, người nào cũng nghịch
trổ trời luôn, sang quản luôn
mấy đứa nhóc cho ông bà cái
luôn. _ Dạ, bọn nó về làm vui cửa
vui nhà hẳn mà bà.
Tôi hắng giọng lại, nhìn vào
mấyđứa em, vừa giả giọng gia
trưởng vừa quát.
_ Mấy đứa kia, thấy anh đến sao không chào hả? Xếp lại
thành 1 hàng điểm danh cho
anh nhanh.
_ Mấy đứa nhìn tôi lấm la
lấm lét, xếp thành 1 hàng
thật, tổng cộng là 5 đứa, 3 trai 2 gái. Đứa nào cũng chào anh
lẽ phép.
Thấy thế tôi cũng không nhịn
nổi cười nữa, phì cười khi
thấy bọn con nít sợ mình 1
phép. Bọnnó thấy thế biết là tôi đùa cũng cười rộ cả lên rồi
chạy òa vào tôiđòi lì xì.
_ Anh cả, sao anh sang muộn
thế, tiền lì xì của em đâu?
_ Em nữa, anh cho e đầu tiên,
emnhỏ nhất. _ Nó là con gái, anh cho em
đầu tiên đi, em biết 2+2 bằng
mấy rồi anh thưởng cho em
đi.
Tôi chỉ biết nhìn bọn nó rồi
cười,thật là không khí ấm áp của một đại gia đình....
Gói bánh cho ông xong, bà
bảo tôi ra chợ hoa mua cho
bà mấy cành hoa lly và về
làm bình hoa tết, thế là tôi lọ
mọ đạp xe đến chợ hoa. Người đi chợ hoa và cây cảnh
đông như trẩy hội, đó là cả 1
thế giới sắc màu. Có lẽ
cáikhông khí nào nức nào
ngày tết làm cho lòng tôi dịu
đi trong phút chốc. Tôi thấy vui khi nhìn những em nhỏ
háo hức cùng bốmẹ đi mua
sắm, bởi vì đâu đó tôibắt gặp
hình ảnh của tôi khi cònthơ
ấu. Mải ngắm nhìn cái
khôngkhí nào nức ấy, tôi quên mất nhiệm vụ của mình
khi đến đây, vậy là lại phải
quay lại chố bán hoa ly vừa
đi qua hồi này.
Thật tình cờ và cũng thật bất
ngờ, tôi, bắt gặp lại hình ảnh ấy, hình ảnh đã làm cho tim
tôi nghẹt thở. Bao nhiêu kí ức
dội về trong tôi. Trời ơi, phải
chăng đó là sai lầm lớn nhất
của tôi ??? Kẹo mút, chính
xác đó chính là em, em mặc một chiếc áo khoác mỏng
bên ngoài 1 chiếc áo khoác
tinh khôi, em nổi bật như 1
thiên thần trong 1 thế giới
tràn ngập sắc màu này vậy ...
Nhưng hình ảnh ấy, đã bị xóa nhòa khi em đang khoác tay
vào1 thằng con trai khác,
chốc chốc thằng đó lại cười
nói rồi khoác tay lên vai em,
rồi lại xoa đầu em.Còn em thì
cười nói với nó. Tôi chỉ đứng cách em 10m,
vậy mà dường như khoảng
cách như cả 1 cây số vậy. Tôi
cứ đứngnhìn em như vậy,
khóe mắt đã cay, tất cả
những hình ảnh đẹp về em đã biến mất. Cuối cùng, em
cũng bắt gặp ánh mắt của tôi.
Em cũng tỏ ra kinh ngạc
không kém. Thế
nhưng ...không như mọi lần,
bây giờ, người quay lưng đi không còn là em nữa. Tôi lạnh
lùng bước đi không hề
ngoảnh. Khi tôi chợt nhận ra 1
sự thật làm tôi bàng hoàng
xót xa, khi tôi nhận ra sai lầm
lớn nhất của mình thì...tất cả những hi vọng đã chấm
hết..... Chap 37 : Finally Trước khi viết chap cuối cùng
thì mình có vài lời. Ai đã đọc
đến đây đều biết câu truyện
này rất dài rồi, cốt truyện
nhiều tình tiết nhiều nhân
vật, vì vậy để nhớ được là không hềdễ. Nhưng theo dõi
cốt truyện lâu rồi, chỉ còn 1
chap nữa thôi nên đừng để ý
đến nó nữa. Các bác thử phát
huy khả năng sáng tác của
mình coi. Bắt đầu bằng câu hỏi : "Các bác có biết vì sao
em lại rất kinh ngạc khi thấy
hình ảnh của kẹo mút đi với
thằng đó ở chợ hoa tết không?
"
Nếu ai đoán đúng ra thì đó chính là người tâm huyết với
câu truyện của em nhất. Và đó
là người em gửi ảnh kẹo mút
đầu tiên kèm theo lời cảm ơn
chân thành.
Ai từng đọc truyện của em có thể đưa ra mọi giả thiết có
thể.
Thân
Iloveviu Chap 37
Tôi gặp em trong 1 ngày mưa phùn gió
rét, và hôm nay lại một ngày như thế.
Đêm lạnh.... đêm cô đơn.... đêm
buồn.... Quay lưng đi khi ấy, tôi biết rằng mình không bao giờ đủ can đảm
để đối mặt với sự thật cay đắng ấy.
Tôi vẫn luôn sống như vậy, mỗi lúc
gặp những khó khăn trong cuộc sống
là tôi lại co mình lại trong 1 góc và
trốn tránh. Tôi không dám dành lấy tình yêu của mình. Tôi sống 1 cách
chấp nhận và không muốn dành giật,
vì vậy mà giờ đây tôi không còn gì cả.
Tôi để cho baby ra đi, và bây giờ là
kẹo mút. Sao tôi yếu đuối vậy?
_ "Anh ơi! " Tôi nhận được tin nhắn của kẹo mút, 1
cảm giác nghẹn ngào lại trào lên. Đã
bao lâu rôi tôi mới lại nhận được tin
nhắn của em, thế nhưng lại trong 1 cái
bi kịch như thế này. Vui lắm, nhưng
đau.... Hành động theo phản xạ ngu ngốc của
tôi khi ấy là tắt máy. Phải, tôi không
cần và không muốn nghe bất kì 1 lời
giải thíchnào nữa. Dù thế nào đi nữa
thì mọi chuyện vẫn không thể thay
đổi được nữa, không bao giờ trở lại như trước đây nữa rồi. Một khi những
nỗi đau đã lấp đầy thì có đau thêm 1
chút nữa cũng không còn cảm giác
nữa, tôi đã trở nên vô cảm trước mọi
việc ...
Đôi lúc con người ta cứ tự hỏi vì sao mình luôn cần tìm 1 người để yêu, để
nhớ. Phải chăng chúng ta quá cô đơn?
Phải chăng chúng ta sống quá lệ thuộc
vào người khác. Bản chất cuộc sống
của con người là luônluôn cô đơn. Vì
dù ta có cả trăm người bạn đi nữa thì vẫn có lúc ta chỉ ở một mình. Vì thế
ta đi tìm kiếm 1 người để yêu để lấp
đầy cái khoảng trống trong lòng.Để
sống với cảm giác rằng ta luôn có một
người để nhớ và 1 người luôn nhớ về
mình.Yêu là hạnh phúc nhưng luôn có rất nhiều nỗi đau. Nhưng với tôi, có
lẽ rằng nỗi đau quá nhiều khiến cho
tôi cảm thấy sợ, tôi sợ mình không
chịu nổi cái cảm giác trái tim sẽ tan vỡ
lần nữa. Và còn tôi quá ích kỉ..... tôi
không đủ khoan dung để biết tha thứ và chấp nhận.. Tôi là vậy.
Tôi lặng lẽ ngồi trên sân thượng của
nhà, ngắm nhìn thành phố lên đèn và
miên man nghĩ, dù sao đi nữa thì tết
về rồi. Mùa xuân ấm áp sẽ về, và tôi
sẽ lại vuilại thôi. Tôi có 1 gia đình hạnh phúc, những người bạn tuyệt vời,
1 cuộc sống vô lo vô nghĩ, tôi quá
hạnh phúc và may mắn rồi còn gì nữa.
Cuộc sống đâu thể hoàn hảo như
truyện cổ tích,và tôi phải biết học
cách chấp nhận thôi. Phải vui lên nào! Chạy xuống nhà, ngó qua phòngcon
em gái, định lại trêu nó 1 lát nhưng nó
ngủ mất rồi, định lại trêu nó 1 lát. Dù
nó còn nhỏ nhưng cũng đã có phòng
riêng. Cũng biết sắp xếp ngăn nắp
lắm.Nhìn con bé ngủ đáng yêu thật, mai phải đưa nó đi công viên chơi mới
được, mấy lần hứa rồi mà lại quên
mất. Xuống đền phòng khách, bật ti
vi xem chương trình tết. Xem phim
hài 1 lúc là lại ôm bụng cười như chưa
có chuyện gì. Và tôi đi ngủ,giấc ngủ trọn vẹn mà từ lâu nay tôi đã không
có. Có lẽ tôi cảm thấy như trút bỏ
được mọi gánhnặng trong lòng…
Đêm 30 tôi bật nguồn điện thoạiđể
nhắn tin cho mấy đứa bạn. Máy vừa
khởi động được vài phút thì bao nhiêu tin nhắn ập đến. hầu hết trong
số đó là của em.
_ "Anh ơi, anh đến gặp em được
không? Em đang chờ anh ở trường.
Sắp đến năm mới rồi, em muốn gặp
anh 1 chút thôi. Em có chuyện muốn nói."
.................................................
_ "Anh ơi, sao anh không nghe máy?.
Anh không đến được à?"
…………………………….........................
_ "Em biết anh đọc được mà, anhgọi lại cho em được không? Hay chỉ nhắn
tin thôi cũng được. Anhnhư thế làm
sao em ngủ được ."
.................................................
_ "Em biết em sai khi đã đối xử với
anh như thế trong thời gian qua. Nhưng anh không thể tha thứ cho em
1 lần nữa à."
………………………………......................
_ "Anh có biết đêm qua em không ngủ
nổi không? _ Sao anhlúc nào cũng làm
em phải khóc vì anh thế? " ...................................................
_ "Đây có lẽ là tin nhắn cuối cùngem
gửi đến anh. Từ nay em sẽ không làm
phiền anh nữa. Dù sao đi nữa thì em
vẫn cảm ơn anh rất nhiều, vì những
gì anh đã làm cho em, vì đã từng chấp nhận 1 đứa em gái nhiều khiếm
khuyết như em.. Năm mới anh hãy
sống thật vui vẻ anh nhé Yêu anh! "
…………………
…………………
………………… Kẹo mút nói… yêu tôi.. Đó chỉ là 1lời
chúc thôi hay là 1 lời nói thật lòng vậy.
Tôi bủn rủn cả chân taykhi đọc được
những tin nhắn của em. Yêu ư?
_ Anh, cảm ơn anh nhiều nhá !
_ Hì, có gì đâu mà cảm ơn, anh chỉ nói những gì mình nghĩ thôi.
_ Em làm em gái anh được không?
_ Uh! tôi nhìn em rồi cười.
_ Ngoắc tay cam kết này, không được
bắt nạt em gái đâu đấy
_ Thế em bắt nạt anh thì làm sao? _ Ai thèm bắt nạt được anh. Ah còn
nữa, không được làm em gái khóc,
không lừa dối em gái, phải nghe lời
em gái nói, anh hứa đi.
_ Còn lâu nhá!
_ Thế thôi, không làm em gái anh nữa, không phải ai muốn làm anh trai em
cũng được đâu nhá, xí...
_ Thôi được rồi, hứa!, em đúng là đồ
con nít, cái gì cũng bắt hứavới lại
ngoắc tay, có nhiều thứ còn quan
trọng hơn lời hứa đấy.... Không được làm em gái phải
khóc, tôi đã hứa với em vậy
đấy. Vậy mà tôi đã khiến em
khóc rất nhiều. Phải chăng
tôi luôn chỉ coi em là 1 đứa
trẻ cần dỗ dành. Không phải vậy, tâm hồn của emmong
manh và dễ vỡ lắm. Tôi
saithật rồi. Đọc đi đọc lại
những tin nhắn của em mà tôi
trào cả nước mắt. Tôi gọi ngay
cho em, nhưng em đã tắt máy rồi,
10h đêm giao thừa và tôi đạp
xenhư bay đến nhà em, bây
giờ không gì có thể cản trỏ tôi
đượcnữa. Tôi sẽ nói hết với
em, ngay bây giờ, không còn thời gian nữa, sắp đến năm
mới mất rồi nói ra tất cả
những cảm xúc của lòng mình
và xin em tha thứ
Đến nhà em, tôi ngập ngừng
mãi mới dám bấm chuông, 1 chút lo lắng vụt qua, nhưng
tôi thà chết cũng phải gặp
được emđêm nay. May mắn
thay, em chạyra mở cửa. Tôi
thấy em từ xa nhưng em
không hề nhận ra tôi,bởi tôi đứng trong bóng tối. Em tiến
lại gần, rất gần tôi, cuối cùng
em đã thấy...
Trong màn đêm lạnh lẽo, có 2
đôi mắt nhìn nhau không
chớp, tất cả những điều muốn nói có lẽ chỉ cần dùng
ánh mắt là có thểhiểu được.
Tôi và em cứ đứng như vậy
nhìn nhau, em rất ngạc nhiên
và bối rối, mãi sau tôi mới
dám mở lời. _ Đi đây với anh 1 chút được
không?
Em gật đầu không nói gì và từ
từlên xe. Tôi chở em. cứ mỗi
lần muốn mở miệng ra nói là
cái gì đó lại cản lại, mãi đến khi dừng lại nơi con đại lộ lớn
của thành phố, nhìn vào mắt
em, khó khăn lắm tôi mới có
thể nói ra:
_ Anh sai rồi, anh rất cần em
H à, anh không thể sống thiếu em được!
Em vẫn không nói gì..
_ Anh xin lỗi vì không trả lời
tin nhắn của em, em tha thứ
cho anh được không, tha thứ
vì đã bỏ rơi em. Tôi nắm chặt lấy tay em, khuôn mặt em
không lộ 1 chút biểu cảm nào
_ '"Anh nhắm mắt đi". Cuối
cùng thì em cũng đã nói.
_ Để làm gì vậy ?
_ Muốn em tha thứ cho anh không?
_ Có
_ Vậy thì nhắm mắt lại và
nhận hình phạt từ em, anh
đừng nghĩ em sẽ tha thứ cho
anh dễ dàng như thế. _ Uh, tôi nhắm mắt lại mà
lòng như lửa đốt.
Rồi từ từ, 1 cảm giác mềm
mại của đôi bàn tay em chạm
vào lưng tôi, tôi cảm nhận
được em đang tiến tới và ôm lấy tôi. rất nhẹ nhàng em đặt
lên môi tôi 1 nụ hôn, có lẽ
cũng không hẳn là môi chạm
môi chỉ là nụ hôn lên má mà
thôi. Nhưng có gì quan trọng
nữa. Tôi mở mắt ra và em đã ở trong vòng tay của tôi. Rất
khẽ, có lẽ chỉ đủ cho tôi nghe
màthôi, câu nói mà chưa một
ngườicon gái nào nói với tội,
bây giờ tôi mời hiểu vì sao nó
ngọt ngàothế: "Em cũng yêu anh!" ...........
.............
.............
Có lẽ chẳng cần 1 lời giải
thích nào nữa giữa tôi và em,
mọi thứ chỉ cần thế là đủ. Tôi mải miết đi tìm người con gái
trong mộng mà không nhận
ra rằng em đang ở bên cạnh
mình. Trớ trêu thay. Tình yêu
là thế, cay đắng, đau khổ
nhưng ngọt ngào và hạnh phúc..
_ Anh biết vì sao em để ý
đến anh không?
_ Vì sao?
_ Vì lần đầu tiên gặp anh, em
thấy anh nhìn ngố lắm? _ Hả, khi nào?
_ Lâu lắm rồi, có lẽ anh
không nhớ đâu, hôm đó em
đến lớp anh mang cái thông
báo cho anh bí thư thấy anh
tóc tai bù xù, chưa gì đã cáu gắt, nhưng sao đó anh cười
với em, em thấynó thật đặc
biệt.
Tôi mỉm cưởi nói với em:
_ Em mới chính là đồ ngốc,
sao anh lại không nhớ được cơ chứ, nhưng có lẽ anh đã
quên ra nếu không có buổi
sáng ở chợ hoa đấy.
_ À, hôm đó sao anh bỏ đi
thế, anh họ em chở đi mua
hoa, anh ý lâu lắm mới về nhà em ăn tết mà.
_ Thật anh họ không đấy?
_ Thật mà.
_ Em thề đi!
_ Bây giờ anh lại bắt em thề
với chả hứa nữa cơ đấy. _ Hì, anh đùa đấy.
_ Ơ, đằng kia có pháo hoa rồi
anh ơi.
Đêm giao thừa, có 2 đứa nhóc
nắm tay nhau đứng cạnh
nhau ngắm pháo hoa, có lẽ rằng, đó chính là đêm
giao thừa hạnh phúc nhất mà
2 đứa từng có.......
The end.