| Blog |
[_V_]


19:47-Ngày-22/04/25
Chap 28 ep1
_ Anh ơi, em sợ!
_ Để anh đưa em về nhà bây
giờ nha.
_ Không được đâu, mẹ dặn
đón em ở trường, em về bây giờ cũng không có khóa cửa.
_ Thôi được rồi, anh ở lại với
em đến khi mẹ em đến đón
vậy. Em đừng sợ, chắc do
chập điện thôi.Tôi cố trấn an
em, mặc dù tôi biết điều đó là không đúng, trong dãy nhà
vẫn có lớp sáng đèn nghĩa là
không thể có chuyện chập
điện được.
_ Nghĩ lại hồi nãy em ngồi 1
mình lâu như vậy, có phải ma không anh?
_ "Không phải đâu, em đừng
nghĩ đến chuyện đó nữa, em
cũng đừng nói chuyện này với
ainhớ chưa."
_ Uh, em hiểu rồi. Đôi lúc những lời nói dối lại
tốt hơn những lời nói thật rất
nhiều. Tôi không mê tín,
không tin vào sức mạnh tâm
linh nhưng tôi tin vào khoa
học, và tôi biết rằng hồn người lài có thật, đó chính là
1 dạng năng lượng đặc biệt
bức xạ ra khi người ta chết
dười dạng sóng. Đó vẫn là 1
điều bí ẩn với nền khoa học
hiện tại. Nhưng mà cuộc sống vốn dĩ như thế, rất nhiều
điều chúng ra không thể giải
thích. Và 1 điều có thể xảy ra
đó chính là khả năng thay
đổi vật chất bằng ý nghĩ, 1
điều không tưởng nhưng hoàn toàn co thể. Tôi cũng đã
từng đọc về những điều này
nhưng tôi thật sự không dám
tin. Không phải ngẫu nhiên
mà con người lại biết đến 1
thế giới gọi là tâm linh như vậy, đó là cả 1 quá trình, và
tất nhiên những điều bíẩn thì
người ta luôn cho rằng đólà
do ma quỷ gây nên......
Tôi không biết đây có phải là
1 điềm báo gì đó hay không nhưng quả thật nó làm tôi
sởn da gà khi nhớ lại mình đã
ngồi học 1 mình trong căn
phòng đó rất nhiều lần.
_ Để em goi cho mẹ đến đón
sớm, để anh còn về nữa chứ, cũng muộn rồi mà.
_ Uh. Cố gắng nói mẹ đến
càng sớm càng tốt, hôm nay
quả thật không nên ở lại đây
chút nào.
_ Vâng ạ, _ Này, về em cố gắng anh
đừng nghĩ đến chuyện hồi
nãy nữa nhé, coi như không
có đi, được không?
_ Được ạ, anh về cẩn thận
nha. Mẹ em sắp đến rồi. Tôi để em lại về trước, không
mẹem lại thấy tôi thì không
ổn chútnào.
Đang đi trên đương thì tôi
nhận được tin nhắn, lại là số
nặc danhđó. _ Mày cũng biết bắt cá hai tay
nhỉ? Ha ha!
_ Mày là thằng nào? đồ hèn,
có giỏi mày ra mặt đi.
_ Muốn gặp tao thì quay lại
trường mày đi.
ep2
Trời! thằng khốn đó đang ở
trường, kẹo mút cũng ở đó,
không biết mẹ em đã đón
chưa. Tôi hoảng sợ thật sự,
bấm số gọi cho kẹo mút. Không nghe máy, kẹo mút em
đang ở đâu? Nếu nó mà dám
đụng đến kẹo mút thì.... Gọi
lại lần nữa, rất lâu sau kẹo
mút mới nghe máy, nghe thấy
giọng em tôi mới thở phào: _ Anh ạ!
_ Em đang ở đâu?
_ Em đang ở trên xe ô tô, mẹ
em đến đón rồi.
_ Phù, vậy thì ổn rồi.
_ Có chuyện gì hả anh? _ Hả, à không có chuyện gì
đâu? Anh hỏi thế thôi.
...........
...........
Tôi quyết định quay lại
trường để gặp thằng khốn đó, ba mặt 1 lời xem nó dám
làm gì.
_ Mày đúng hẹn nhỉ? Thoạt
nhìn tôi thấy đó là 1 thằng
khá đô con, nó to bằng tôi,
nhìn rất gấu. _ Mày là ai?
_ Là ai không phải việc của
mày?
_ Tao là người yêu của M đấy,
mày làm được gì thì làm tao
coi. _ Ha ha, hôm nay đến đây
tao cảnh bào mày lần cuối
đấy, mày còn dám tơ tưởng
đến nó thì đừng trách tao, 1
khi tao đã nhắm ai thì thằng
khác dám đụng đến thì đừng có trách tao vô tình.
Máu nóng nổi lên, mắt tôi
long sòng sọc, giá như ngày
thường thì tôi cũng không
mất bình tĩnhthế này đâu,
nhưng hôm nay quả thật với những gì đã trải qua, muốn
bình tĩnh cũng không thể.
Tôi xô nó vào tường, kéo cổ
áo nó lên:
_ Mày dám làm cái gì tao, tao
đố mày đấy! _ Nó đẩy ra, đinh đấm vào
mặt tôi nhưng tôi lùi lại kịp,
chỉ trúngvào vai, cú đấm đó
làm tôi mất đà, đợi nó tiến
lại gần tôi lao vút đến làm 1
cú đấm vào thái dương, thằng đó đổ ập xuống đấp, chạy lại
bồi thêm 1 phát vàohông,
tiếp theo định làm thêm vài
cú song phi nhưng may mà
kiềm chế được , nó đau quá
chỉ biết huơ tay huơ chân tựvệ. Chỉ mặt vào thằng đó
tôi hét lên:
_ Đây là bài học cảnh cáo cho
mày đấy! Đừng xuất hiện
trước mắt tao 1 lần nữa
Nói rồi tôi đi thẳng... đó có lẽ là 1trong những sai làm lớn
của tôi, chỉ 1 phút giây thiếu
kiềm chế mà mở màn cho 1
cuộc trả thù không khoan
nhượng....
Chap 29
Cuộc đời với tôi lúc đó có lẽ
chỉ toàn màu hồng, tôi sống 1
cách quá ngây thơ và không
hề nghĩ nhiều đến những
hậu quả mà mình gây ra, lúc nào cũng cho rằng mọi việc
đều có thể giải quyết 1 cách
êm đẹp. Thế nhưngmọi
chuyện đâu đơn giản như
vậy, và tôi biết chuyện gì phải
đến rồi cũng sẽ đến...... .............
.............
Tôi gặp kẹo mút vào buổi
chiều sau đó, cảm thấy có
quá nhiều khúc mắc trong
lòng tôi tâm sự hết với em. _ Hôm qua anh đã đánh
người H ạ.
_ Hả, sao cơ, sao anh lại làm
vậy? Có phải hôm qua lúc
anh gọi choem không? Có
chuyện gì vậy anh? Em không tin anh lại như vậy.
_ Là chuyện về M em ạ?
_ M làm sao? Sao M lại liên
quan đến chuyện này?
_ Có 1 đứa nào đấy thích M,
hắn liên tục nhắn tin đe dọa anh phải bỏ M? Hôm qua anh
đã gặp nó ở trường. Ngay lúc
anh gọi điện cho anh gọi cho
em đấy. Lúc biết nó ở trường
và không biết em đã về chưa,
anh đã rất sợ nó sẽ làm gì em. Rồi anh quaylại gặp hắn,
không thể kiềm chế trước cái
kiểu đe dọa của hắn, anh
đánh hắn H ạ. Anh chắc rằng
hắn không học ở trường
mình. Và anh chắc chắn hắn sẽ trả thù.
_ Trời, không ngờ anh lại là
người như vậy, sao anh không
kiềm chế lại, sao anh lại
hành động ngu ngốc như vậy.
_ Lúc đó thật sự anh không thể kiềm chế H ạ.
_ Sao anh lại nói chuyện này
với em, anh định phá hỏng
hình ảnhcủa anh trong mắt
em ạ.
_ Không, anh thật sự không biết nên làm như thế nào bây
giờ, anh thật sự đang rất bối
rối. Anhmuốn tâm sự với em.
_ Sao anh không đi nói với M
ấy?Sao lúc nào cũng là em? M
mới làngười yêu anh cơ mà. _ Đừng nói thế em, em là em
gái anh mà. Vì thế anh mới
cần 1 lời khuyên từ em.
_ Em muốn nghe lời khuyên
thật lòng của em không?
_ Uh, em nói xem. _ Anh đừng thích M nữa, hãy
bỏ nó đi, thể là mọi chuyện sẽ
tốt đẹp.
_ Anh không ngờ em lại nói
những lời như vậy. Em nói thậ
lòng mà thế hả. _ Em đã nói trước rồi mà.
_ M quá quan trọng với anh,
anh yêu nó và không bao giờ
xảy ra đâu.
_ Trước giờ vẫn vậy, trong
mắt anh luôn chỉ có mỗi mình M mà thôi. Vậy em thì
sao?
_ Em là em gái anh mà, chẳng
liên quan gì đến M.
_ Nếu phải chọn em và M thì
anh sẽ chọn ai? Anh nói đi ! Cái câu hỏi đó, cái câu hỏi mà
tôisợ nhất ấy, bây giờ đã trở
thành hiện thực, sao thế hả
kẹo mút, em luôn có 1 vị trí
quan trọng trong cuộc sống
của em mà. _ Anh, thật sự không thể trả
lời câu hỏi này. Em đừng trẻ
con như vậy.
_ Ờ đúng vậy, em trẻ con, em
ngốc nghếch đấy, em không
thể như M và sẽ không bao giờ có thể bằng nó.
_ Em đừng so sánh như thế?
Em và M đều rất quan trọng
vơi anh em hiểu không?
_ Vậy anh cho em 1 trả lời đi?
Anh sẽ chọn ai? .................
.................
_ Được, nếu em đã muốn
biết, anh sẽ chọn M đấy, anh
sẽ chọn người không hỏi anh
câu hỏi ngu ngốc này. Kẹo mút lặng người đi, nét
mặt không hề biểu lộ cảm
xúc gì chỉ có nước mắt lăn
xuống má em, tôi chỉ biết
đứng lặng như thế, không
biết nói gì, tôi chỉ biết đứng nhìn em khóc, thân hình nhỏ
bé của nó như đang run
lênvậy. Kẹo mút nói, giọng nó
lạc hẳn đi:
_ Vậy là ....anh chọn nó, tại
sao vậy hả D...., em gặp anh trước nó cơ mà, anh có biêt....
em đã rất khó khăn khi lần
đầu bắt chuyệnvới anh
không?. Anh có nhớ cái buổi
sáng mùa đông anh gặp em
không? Em đã cố tình chặn xe anh lại đấy, anh biết vì
sao emlại dám làm vậy không
hả? Sao anh lại đối xử vơi em
như vậy hảD? Em nhìn sai
người rồi! Anh thật là tệ!
Tôi chỉ biết đứng lặng như vậy, cố gắng không bắt gặp
ánh mắt của em, bởi nếu
thấy nó, tôi sợ sẽ không cầm
lòng được mất.
_ Anh đã có sự lựa chọn của
anh,và em cũng sẽ có sự lựa chọn của em? Từ nay chúng ta
không còn là anh em nữa! Xin
anh đừng làm phiền em nữa.
Nó bỏ đi, tôi níu cánh tay nó
lại:
_ H, đừng thế mà em? _ Thả tay em ra! Nó hét lên,
trong đôi mắt ấy, đôi mắt
đẹp như thiên thần ấy bây
giờ chỉ có sự đau đớn và thù
hận. Tôi đã làm gì thế này.
_ Đừng mà H, anh xin lỗi! _ Xin lỗi ư, anh lúc nào cũng
chỉ có câu đó mà thôi. Từ nay,
tôi xin anh đấy, hãy bước ra
khỏi cuộc đời của tôi. Xin hãy
để tôi yên!
.................... ....................
Nỗi đau.... sự thất vọng.... sự
tức giận..... sự hận thù..... tình
anh em, tất cả.... đã cuốn trôi
đi theo những giọt nước mắt
của em trong buổi chiều hôm ấy, từ nay..... tôi đã không
còn đứa em gái bé bỏng nào
nữa...
Chap 30
Tôi cứ nghĩ Baby không thể
biết chuyện tôi đánh người,
hóa ra, baby biết thằng đó,
và chính thằng đó đã nói với
em. Thằng đểu! Baby hẹn gặp tôi để nói chuyện.
_ Sao anh không kể chuyện
cho em biết.
_ Anh nghĩ em không biết thì
tốt hơn? Sao lại quen loại
người như nó? _ Không, anh ấy nhắn tin làm
quen với em lâu rồi, em cũng
chỉtrả lời cho có lệ vậy thôi.
không ngờ anh ta lại dám làm
vậy, từ nay em sẽ cắt đứt hẳn
với loại người như thế. _ Hì, nghe em nói thế là anh
thấy vui rồi.
_ Nhưng mà anh này, anh làm
thế em thấy áy náy lắm, từ
sau anh đừng đánh nhau nữa
nha. Cứ đánh nhau nữa là em nghỉ chơi với anh đấy, hì hì,
_ Uh, cũng tại lúc đó anh
nóng giận quá thôi. Tai nó cứ
suốt ngày nhắn tin khiêu
khích, lại còn đòi cướp em
của anh nữa chứ. .............
.............
_ H có chuyện gì rồi anh ạ.
Anh thử hỏi nó xem? Sáng
nay đến thấy 2 mắt nó sưng
húp lên, hình như nó khóc. _ "Thế à, anh cũng không
biết." Tôi nói dối, bởi vì tôi
cũng không biết phải nói thế
nào với em bây giờ.
_ Hôm nay em rảnh, anh đưa
em đi đạp vịt đi . _ Thích đạp vịt thế cơ à? Uh
thì đi.
................
................
_ Còn mấy tháng nữa là anh
chia tay trường rồi nhỉ? Đến lúc đó không biết có gặp anh
nữa không.
...Nghe baby nói vậy, tôi nhớ
lại có lần "kẹo mút" đã hỏi tôi
câu này. Đên bây giờ tôi vẫn
không dám tin kẹo mút đã không còn liên quan gì đên
tôi nữa.
...............
...............
"_ Trường đẹp thật, em cứ
muốnở đây mãi không muốn về.
_ Uh, ở trường lúc nào anh
cũng vui nhất, thình thoảng
anh cũng tối mịt mới bác bảo
vệ lại nhắc mới chịu về.
_ Nhưng mà anh sắp phải xa trường rồi, chỉ còn 6 tháng
nữa thôi. Ngày chia tay em sợ
em khóc mất.
_ Có gì mà phải khóc, anh là
anh trai em mà, sau này còn
gặp nhiều, kiểu gì anh em mình cũnggặp nhau ở HN mà.
_ Em biết nhưng mà nghĩ
đến ngày đó vẫn thấy buồn
lắm."
..............
.............. _ Này, anh sao vậy sao cứ
ngẩn ngẩn ngơ ngơ vậy?
Tiếng nói của baby làm tôi
như sực tỉnh.
_ À, không có gì, thi xong anh
đến nhà em chở em đi chơi mà, lo gì he he.
_ Uh, nhưng năm sau chắc
không gặp được nữa rồi.
_ Không sao, tết và hè anh sẽ
về. Chỉ cần em đừng thay
lòng là được . .......... Em không nói gì nữa, 2
đứađều có những tâm sự
riêng, và cứ để dòng thời gian
trôi theo dòng nước vậy.
Những lúc không gian yên
tĩnh như thế này, ta mới cỏ thể thả lòng thư thái, quẳng
hết đi những phiền muộn, lo
âu. Hình như mùa đôngsắp
qua và mùa xuân đang về,
khoảng khắc giao mùa này có
lẽ là 1 trong những kỉ niệm đẹp nhất còn lại của tôi..
...............
Buổi chiều hôm đó có lẽ là sẽ
là 1 buổi chiều bình thường
như bao buổi chiều khác,
ngoại trừ sự viếng thăm của 1 vài vị kháchkhông mọng
đợi...
Tan ca, lớp ra khá muộn, tôi
và thằng Đ đang định đi mua
1 ít dụng cụ chuẩn bị cho
buổi giao lưu của riêng khóa 12, do chỉ học sinh tự phụ
trách và tổ chức.Ra khỏi cổng
trường thì gặp 7,8 thằng đứng
chực sẵn, trong đó có cả
thằng mà tôi đã đánh. Tôi và
thằng Đ đã có dự cảm không lành chút nào.
_ "Lại đây nói chuyện vơi bọn
taochút nhở"
Tôi không nói gì, bước lên vài
bước sau đó ngoảnh lại, nháy
mắt ra hiệu với thằng Đ. Nó hiểuý ngày, quay đầu đi về
lớp để gọianh em ra hỗ trợ.
Còn lại 1 mình tôi và lũ côn
đồ..... Chúng đưa tôi lên xe và
chở lại 1 góc khuất cách
trường không xa lắm để " nói chuyện"
_ Mày cũng được đấy thằng
ôn, mày biết mày đã động
vào ai rồi đâu. Thằng to nhất
có vẻ là cầm đầu nhóm này
mở lời. _ Tao động vào thằng nào thì
sao?
_ Q, có phải thằng này hôm
trước đánh mày không?
_ Chính là thằng khốn đó
đấy. Thằng cầm đầu ra vẻ thân
thiện, vỗ vỗ lên vai tôi.
_ Bọn mày muốn làm gì thì
làm đi thử đừng nhiều lời.
_ To gan nhỉ. Bây giờ tao nói
thế này cho nó vuông, hoặc là mày sẽ nhừ đòn hôm nay,
hoặc là mày quỳ xuống xin
lỗi thằng Q, bọn tao sẽ tha.
Hai mắt tôi trừng lên nhìn
bọn nó, bàn tay nắm chặt lại,
chỉ muốn xông lên đánh cho bọn nó1 trận. Nhưng lúc này
mình phải khôn ngoan, bọn
nó đông, mìnhchống cự có
khỏe đến đâu cũng vô ích.
Giây phút đó có lẽ là giây
phút nhục nhã nhất mà tôi từng có. Tôi buộc lòng phải
làm theo bọn nó, đang từ từ
quỳ xuống thì.
_ Bốp ! 1 cú đấm như búa bổ
của thằng cầm đầu vào mũi
của tôi, máu đã chảy. _ Tiếp tục là liên tiếp cú đá
vào mạng sườn, tôi cảm tưởng
như mình không thể thở nỗi
nữa, chỉôm bụng, không kêu
gào 1 tiếng, 2 răng nghiến
chặt . Tưởng chừng như sẽ tiếp tục nhận được những cú
đấm ân huệ của bọn nó thì
bỗng.....
>>Trang chủ<<
©Copyright and design by Vboyhiho-2011™

Old school Easter eggs.