Chap 19
Tôi quyết định nhắn tin cho
kẹo mút:
_ "Em gái, mấy ngày nay em
thế nào, mai anh thi rồi,
không nhắntin chúc anh thi tốt à?"
30p........ không thấy trả lời:
_ "Em giận anh à? Anh xin lỗi,
emgái tha lỗi cho anh đi, tội
anh kìa."
..................... .....................
_ "Cũng khuya rồi, ngủ ngon
nhaem, lâu rồi anh không
chúc em ngủ ngon, mai ngủ
dậy bớt ghétanh 1 tí nha.
Thương em gái nhất " Mặc cho tôi 1 mình độc thoại
nộitâm, kẹo mút nhất quyết
không tra lời tin nhắn, tôi
biết chắc em đã đọc được tin
nhắn bởi vì trước đây khi
nhắn cho em chỉ 1p sau là nó rep ngay. Chuyện.... có vẻ.....
không đơn giản như tôi tưởng
rồi. Thôi đành kệ, học tiếptí
nữa rồi đi ngủ, mai dậy đi
sớmnữa. Trước khi đi thi tôi
thường có cái trò là đem quyển đề thi ra,gấp lại rồi
mở ra, ngẫu nhiên thấy bài
nào thì làm bài đó, khó quá
thì xem giải. Cứ thế làm được
5 bài thì đi ngủ.
Sáng bước vào phòng thi mà ngáp ngắn ngáp dài, nhìn
mấy thằng cạnh mình có vẻ
rất gấu, cu cậu nào cũng đen
nhẻm mắt đảo liên hồi, nhìn
thằng nào cũng có vẻ căng
thẳng ra phết. Tôi đi thi mà cứ như đi chơi, thoải mái chả
phải nghĩ gì, biết kiểu gì thì ít
nhất cũng kiếm đươc cái giải
ba, làm đề thi mấy năm trước
thấy điểm mình nó cứ như
thế, muốn lên cũng chả được. Đề phát ra, nhìn đề xong,
không thể tin vào mắt mình,
lần này thì......đọc lại 1 lần
nữa, lật mặt sau ra coi có gì
không. Muốn hét lên giữa
phòng thi luôn.. ...........
...........
Xong! Còn 1 bài không làm
đượcbỏ, kiểu này thì kiếm
chắc cái nhì, còn 40p, lên nộp
bài ra luôn,mấy thằng khác nhìn mình trố mắt nhìn. Ra
khỏi phòng trong sự ngưỡng
mộ của bon cao to đen hôi.
_ Làm thế nào mày? Ra sớm
thế. Vừa ra gặp thằng đội
tuyển quốc gia của lớp, mịa không ngờ có thằng còn ra
trước mình.
_ Đề trùng 2 bài đêm qua tao
vừa làm xong luôn, tao đặt
bút viết luôn, éo cần nháp.
_ Vãi, kinh thế. _ Ở hiền gặp lành mà, he he.
_ Mày mà hiền có mà trời
sập.
_ Mày làm thế nào, mà thôi,
hỏi mày bằng thừa, thôi đi ra
uống nước chờ bọn trong lớp ra rồi về.
_ Uhm.
Ra sớm, tôi vòng qua trường,
định tìm gặp kẹo mút để hỏi
nó xem có chuyện gì, tìm mãi
chẳngthấy. Chỉ thấy baby đứng trước lớp em, thấy tôi
em chạy lại:
_ Anh, anh làm bài tốt
không?
_ He he, tất nhiên là tốt rồi.
_ Thế thì hay quá, hôm nào có giải nhớ khao em.
_ Em không biết hôm nay
anh may mắn thế nào đâu.
_ Sao?
_ Trúng tủ đến 2 bài.
_ Óa, thấy chưa đã bảo chú hề của em may mắn mà, thi
xong rồi trả em đây.
_ Anh không trả đấy, hì hì.
_ Trả đây, không em giận.
_ Thi đại học xong trả.
_ Ờ, thế cũng được. Mà sao anh đến trường.
_ Anh đi qua nên tiện vào
thôi, mà em hỏi chuyện H
chưa? Nó giận anh rồi hay
sao ấy.
_ Hồi sáng em có hỏi, hỏi có phảido anh hay không thì nó
lắc đầu.Cũng chả biết sao
nữa, nhưng hôm nay thấy nó
bình thường rồi, lại chạy
nhảy tung tăng khắplớp.
_ Thế nó đâu rồi hả em, bình thường giờ này nó vẫn ở
trườngmà.
_ Hôm nay không biết có
chuyện gì mà nó về rất sớm
anh à.
_ Ừ, thế bây giờ em rảnh không ?
_ Có, nhưng mà hôm nay em
phải về sớm.
_ Đi đây với anh tí.
Hai đứa rủ nhau đi đạp vịt,
giữa mùa đông đi đạp vịt thì không có gì thú vi hơn, lãng
mạn vô cùng, giữa hồ nước
rộng lớn, không khí tĩnh lặng,
tôi và em tâm sự bao nhiêu
chuyện, cầm lấy tay em ủ vào
trong áo khoác cho ấm, 2 bàn tay của em lúc nào cũng lạnh
cóng, vì vậy bàn tay ấm áp
của tôi giữ chặt lấy tayem.
Tình yêu đôi lúc chẳng cần
nói, đơn giản chỉ là sự sẻ chia
1 chút hơi ấm giữa mùa đông, chia sẻ những niềm vui trong
cuộc sống, giải tỏa những
phiệnmuộn trong lòng. Bạn
không cầm phải hét toáng lên
cho cả thế giới biết rằng bạn
yêu 1 ai đó đâu, những hành động cử chỉ của bạn có sức
mạnh hơn bao nhiêu lời nói.
Con đường của tình yêu là từ
trái tim đến trái tim chứ nó
không đi qua không gian hay
thời gian. Đây quả thực 1 tình yêu mà tôi mà vẫn mơ ước,
nó đẹp như truyện cổ tích và
trong sáng như giọt sương
mai..........
.............
............ Chiều tôi, tôi quyết đạp xe
đến nhà kẹo mút, không thể
để kẹo mút tránh mặt mãi
thế được, dù giận nó nhưng
nó vẫn là 1 đứa em gái bé
bỏng cần được chở che. Con gái dù sao thì cũng rất dễ
đoán, con gái thường thích
giận dỗi để tìm sự quan tâm
và dỗ dành. Đôi lúc đó chỉ là
1 phépthử mà thôi, có lẽ kẹo
mút cần mình chứng minh rằng em quantrong với tôi.
Đến nhà em, đứng trước
cổng. Gọi điện cho em....
Nó không nghe máy..
Đành nhắn tin vậy :" anh
đang ở trước cồng nhà em" "Hả, anh đẽn làm gi?" Mình
biết mà
"Xuồng đây anh gặp nhanh."
"Anh về đi em không muốn
gặp anh"
" Nếu em không xuống thì anh sẽ không về"....
...............
...............
1 đợt gió nữa lại đến, với cái
áo khoác mỏng tanh, trong
khi sương đem đang dần kéo đến, tôi run cầm cập lên, sao
vậy hả kẹo mút, rốt cục là có
chuyện gì vậy kẹo mút, em có
biết anh lo cho em lắm
không. Cuối cùng, không thể
chịu nổi cái rét, tôi quyết đinh về.... Ngay khi đó, em
xuất hiện, tôi nhìn em cười tê
tái, hai tay vần ôm trước ngực
vì rét. Bỗng nhiên, em òa vào
lòng tôi và khóc nức nở........... Chap 20
_ Được rồi, anh ở đây mà, em
nínkhóc đi.
Con bé cười rất nhiều nhưng
cũng rất dễ khóc giống y như
trẻ con vậy, ...những giọt nước mắt nóng hổi của em làm ướt
cả1 bờ vai tôi, những giọt
nước mắt ấy.... làm tôi cảm
thấy cay xé trong lòng . em
ôm lấy tôi như thế, tôi vỗ về
lưng em an ủi . _ Em nói anh nghe coi, sao
mấy ngày nay tránh mặt anh.
Nó ngưng khóc, tôi khẽ lau đi
những giọt nước mắt trên má
em. Bây giờ nó nói trong tiếng
nấc _ Anh... sao anh bỏ rơi em
vậy, anh biết em.... sợ mất
anh như thế nào không! Mỗi
ngày... anh đều quan tâm
đến em ....giúp emhọc bài,
mỗi tối thức học bài có anh nhắn tin động viên, đi ngủ
anh cũng luôn chúc em, sáng
ngủ dậy luôn thấy tin nhắn
của anh. Anh...anh thật độc
ác. Em đang cố sống 1 cuộc
sống không phụ thuộc vào anh thì anh lại đến, phá hỏng
tất cả cố gắng của em. Em
ghét anh nhất.
Tôi cứ đứng như trời trồng
như vậy, nghe em nói, không
tin vào những gì mình nghe thấy, hóa ra sự vô tâm của tôi
những ngàyqua lại khiến em
buồn như vậy.
_ Được rồi, nghe anh nói này,
anh xin lỗi em gái, anh sai
rồi, em đánh anh hay mắng anh đi. Đừng giận anh nữa,
anh vô tâm quá, lúc nào cũng
chỉ nghĩ cho mình, không để
ý đến những cảm nhận của
em. Từ nay anh không như
thế nữa. _ Nhưng em sợ lắm anh biết
không.
_ Sợ gì? Anh làm em sợ à?
_ Không, anh sợ người khác
cướp mất anh đi, đến lúc đó
anhbỏ rơi em mất. Gõ nhẹ lên đầu nó rồi an ủi
nó :
_ Ngốc ạ, làm gì có ai cướp
mất anh của em được em
cũng rất quan trọng với anh
mà. _ Em tin anh lần này
_ Không bắt anh hứa nữa à.
_ Không, lần này em biết anh
sẽ giữ lời mà. Đừng làm em
khóc nữa nghe chưa.
_ Rõ thưa quý cô. Nó cười, nụ cười trong trẻo
như nắng mai, đôi mắt vẫn
còn ướt nhưng sáng lên giữa
đêm tôi này. Ai nhìn thấy nụ
cười ấy cũng sẽ cảm thấy mát
rượi tronglòng. _ À anh ơi em được mẹ cho đi
học đàn lại rồi, bài kiểm tra
lý vừa rồi em được 9 điểm
đấy.
_ Vui quá ha, thế thì không
cần anh dạy thêm nữa đâu nhở.
_ Không được, vẫn phải dạy
chứ, không điểm mà tụt
xuống nữa thì sao, với lại,
anh giảng em mới hiểu chứ
thầy giảng trên lớp em chả hiểu gì cả
_ Thế năm sau anh không ở
đây nữa thì em làm sao.
_ Anh đừng lo, em tính cả rồi,
đến lúc đó em tìm 1 anh
khác, hìhì. _ Cái gì, dám thế hả
_ Em đùa đấy. Tương lai sao
mà biết trước được, cứ đến
lúc đó thì tính.
_ À mà em học đàn gì đấy,
anh cũng thích đánh đàn lắm, lúc rảnh lôi guitar ra tập, hôm
nào anh đánh cho nghe. Đàn
Organ thì cũng đánh được,
hồi nhỏ anh có tập nhưng mà
thấy khó quá nên bỏ rồi.
_ Thật à, anh giỏi thế, em học piano anh à, em yêu piano từ
nhỏ kia. đến giờ cũng tập
được gần 5 năm rồi. Em mới
tập xong bài "Kiss the rain"
với lại "Love is blue" đấy.
_ Trời, em đánh được piano những bài đó thật sao? Tôi há
hốc kinh ngạc. Không thể tin
nổiđứa em gái mình lại là 1
thiên tàinhư vậy. Nhân tiện
nói cho anh em biết piano
cực kì khó học và khó đánh. phải có 1 sự say mê và lòng
kiên nhẫn. Nhiều người học
2,3 năm vẫn chưa thể đánh
hoàn chỉnh 1 bài. Vậy mà con
nhỏ này....
Hì, kẹo mút chỉ cười _ Hôm nào rảnh cũng phải
nghe em đánh 1 lần mới được
_ Rất sẵn lòng.
_ Được rồi, em vào nhà đi.
_ Anh về đi nhá, đi xe cẩn
thận, trời tối rồi em đi chậm thôi kẻo lạnh.
Tôi ra về, dù gió có rét đi nữa
tôivẫn cảm thấy ấm áp, như
trút được 1 gánh nặng trong
lòng, nhưng tôi đâu biết 1 tai
họa sắp xảy đến với kẹo mút, bởi 1 người ở trên tầng nhà
em đã thấy em ôm tôi và
khóc... Chap 21 ep1
Sắp đến tết dương rồi, qua
tết dương là còn 7 tháng nữa
là đếnngày lên thớt, cũng
không vội lắm, kiến thức 12
cũng học gần song cả rồi, tháng 2 là bắt đầu có thể ngồi
luyện đề, đôi lúc cũng đưa đề
đại học ra làm thử nhưng
nhiều câu phải bỏ vì chưa
học đến nên ức chế quá, đâm
ra định hướng cứ học đên đâu thì chắc đến đó là tốt
nhất, sau này khỏi phải ngó
lại.
Cuộc sống cứ tiếp diễn như
vậy, những ngày vui cùng bạn
bè cũng đã qua đi, tiếp tới là nhữngngày tháng gian nan
nhưng tôi luôn cảm thấy
vững trong lòng bởi mỗi khi
có chuyện phiền muộn trong
lòng tôi đều có người để tâm
sự. Nhưng ngày tháng mệt nhọc nhưng hạnh phúc, nó
qua lâu rồi nhưng bây giờ
vẫn cứ nhớ mãi về nó.
Đêm..... trước khi đi ngủ
không quên nhắn tin chúc
kẹo mút ngủngon, và cả baby nữa, baby rep lại còn kẹo mút
thì không, tôi chỉnghĩ rằng
kẹo mút đã ngủ rồi nên
không rep lại, không để ý
rằng tin nhắn ấy không báo
gửi đến. Đến sáng hôm sau mới phát hiện ra hôm qua em
nó tắt máy. Lạ nhỉ nó có bao
giờ tắt máy đâu, chắc là máy
hết pin rồi.
Sáng đến lớp, hôm nay rôm
rả như cái chợ, chả là hôm nay đang bàn kế hoạch đi
chơi tết dương, thằng thích đi
nơi này, đứa thích đi nơi
khác. Cuối cùng thống nhất
đến nhà thằng T nấuăn vì
nhà nó to và rộng, rồi đi trượt pa tanh với lại đi công
viênvới cả đạp vịt. Kế hoạch
là thế, lũ con gái lo tất, con
trai chỉ việc đóng tiền, đến
nhà thằng T quậy, đánh bài,
xong rồi ra ăn, được cái làm mấy cái này thì lũ con gái
đảm đang phết.
Sáng mồng 1 tết, hẹn nhau 7h
30 có mặt ở nhà thằng T. 8h
bắt đầu mới có mấy mống
đâu tiên đến, chủ yếu là mấy thằng được giao nhiệm vụ
chở lũ con gái đi chợ.
Gần 9h mới xo mặt đông đủ,
bố mẹ thằng T sang nhà ông
bà nó hết, biết ý để anh em
đến quậy cho thoải mái. Bọn nó nghĩ ra đủtrò để quấy,
thậm chí có trò buộc giây
thừng từ tầng 2 rồi đuxuống,
nhìn mà sởn cả gia óc, chơi
chán vào đánh bài, vài nhòm
thì đánh tẹt mũi, mấy thằng thằng máu mặt hơn đánh
tiền, cũng nhỏ thôi gọi là.
Gần đến giờ ăn, thấy thiếu
đồ uống, 2 thằng được cử đi
mua, 1nhóm khác phải chở lũ
con gái lại chợ nữa vì thiếu đồ ăn. Đến lúc nhóm này về
mà vẫn chưa thấy 2 thằng kia
đâu. Trưa rồi sao đi lâu thế. 2
thằng về thì đã ăn gần xong,
mặt mày lấm len cả, hỏi thì
chẳng nói, đến khi lũ con gái dọn xong thì 2 thằng mới kể.
Chúng nó đi mua đồ uống về
thì bị mấy thằng du côn kéo
vào giữxe lại chấn tiền, chúng
nó đưa dao găm ra dọa.
Đường vắng chả dám kêu ai, bọn nó kéo vào con hẻm nhỏ,
thậm chí thấy mâyđứa lớp
mình đị chợ về đi qua mà
chẳng dám kêu. Mấy thằng
đó lột sach điện thoại và tiền,
thằng B bị chấn xong còn xin lại cái sim mới buồn cười chứ.
Nghe xong mấy thằng máu
mặt trong lớp sôi máu lắm
đinh rủ mấy thằng kia đi trả
thù . Lũ con gái chặn lại
không cho đi.Thằng B và thằng K cũng không muốn
làm to chuyện, thôi thì coi
như của đi thay người vậy,
hôm nay đang vui đừng làm
mất hứng.
Chiều..... Cả lũ đi trượt pa tanh, đúng
là vui không thể tưởng tượng
được, nhiều đứa bị bổ chỏng
vó mà vẫn cứ trượt tiếp, lũ
con gái thì chỉ dám đứng yên ,
trượt toàn phải bám lấy bọn con trai. nhiều thằng được
thể lợi dụng luôn, cứ ngã là
đè lên. Trượt được khoảng
30p mà thằng nàochân cũng
rã rời, quyết định nghỉ, nhiều
đứa bị ngã chảy cả máu. chap 21 ep2 Định đi công viên thi thì kẹo
mútnhắn cho tôi:
_ Anh ơi anh rảnh không, hôm
nay em muốn đi chơi, anh chở
em đi chơi nhá. Hì
Nhận được tin nhắn tôi rất băn khoăn, hôm nay đi chơi
với lớp mà bỏ về thì bọn nó
chửi chết, mà cũng không thể
từ chối kẹo mút được, hôm
trước mình có lỗi với em mà.
Tôi quyết đinh bỏ chuyến đi chơi với lớp để đến chở kẹo
mút đi.
_ Uh, anh rảnh mà em đang ở
nhà à? Anh qua đón em nha.
_ Không, anh đừng qua, em
đang ở trường. Anh đến đi. _ Quái lạ, sao hôm nay nó lại
ở trường nhỉ?
10p sau thì tôi qua trường,
thấy em đứng đó rồi, em đội 1
chiếc mũ len trong rất cute.
Thấy tôi đến em vẫy tay cười, đúng cái kiểu nhí nhảnh
thường ngày.
_ Sao em lạ đến trường.
_ Em có việc nên qua đây.
_ Uh, hôm nay anh tưởng em
đi chơi với bố mẹ. _ Không, bố mẹ em bận việc, à
anh này, sau này không có
việc gì anh đừng đến nhà em
như hôm trước nhé.
_ Uh, mà sao vậy?
_ Không có gì, thôi ta đi chi đi. _ Em muốn đi đâu?
_ Đi xem phim đi anh, hôm
nay có 1 bộ phim kinh dị rất
hay thì phải.
_ Anh có nghe nhầm không ?
Emmà dám coi phim kinh dị à. _ Thì em cũng sợ lắm, nhưng
xem với anh thì đỡ sọ hơn,
xem 1 lần cho biết chứ.
_ Thôi được đi nào.
_ Vào rạp phim không khí ấm
hẳn hơn bên ngoài, em phải cởi mũ len ra. Ôi hôm nay em
xinh quá, em trắng như trứng
gà bóc vậy, môi đỏ hồng lúc
nào cũng chúm chím. Xem
phim chưa được 15 phút mà cứ
giữ chặt cứng lấy tôi, nhiều cảnh sợ quá thì che cả 2 mắt
lại không dám xem, làm tôi cứ
phải trấn an suốt:
_ Anh đã bào đừng xem rồi
mà, bây giờ đã biết sợ chưa?
_ Sợ lắm rồi, hu hu. Nhìn kẹo mútmặt tái mét đi mà tôi
không nhinđược cười.
Bỗng nhiên 1 tiếng thét kinh
hoàng của nhân vật chính
trong phim em sợ quá cũng
hét lên, úpmặt vào vai tôi, tôi chợt nhận ra 1 điều thật kinh
hoàng, 2 mu bàn tay trái em
chi chít những vết xước, còn
mới lắm, ai đã làm gì 1 bàn tay
yếu ớt của em vậy. Cầm lấy
tay em, em rụt tay lại cố để che đi nhưng tôi đã giữ.
_ H, em nói anh nghe ngay, tay
em bị làm sao thế này hả?
.............
_ Em bị thế này lâu chưa?
.............. _ Em bị ngã à, hay ai đánh em?
Em nói đi !!
.....................
Vừa nói tôi vừa miết lên
những vết thương của em, thổi
nhẹ vàođó, ngẩng đầu lên, khóe mắt em lại ngấn những
nước mắt.
Lòng tôi co thắt lại, đau đớn
vô cùng....