| Blog |
[_V_]


13:54-Ngày-14/12/25
Chap 16 Trận cầu đỉnh cao Hiệp 1 diễn ra rất căng thẳng,
bóng chủ yếu tập trung ở giữa
sân, 2 đội tranh chấp rất
quyết liệt, chúng tôi là những
người đátốt hơn nhưng
không thể có 1 bàn thắng nào, những phút bù giờ, 12 toán
được hưởng 1 quả đá phạt
trược tiếp khá gần khung
thành, đội trưởng 12 toán
đứng trước bóng, hắn không
sút thẳng mà đẩy bóng qua cho 1 cầu thủ khác, bóng đi
sệt bay căng như kẻ chỉ về
phía thủ môn, không thể bắt
dính, H ( thằng thủ môn đội
mình phải đẩy ra), 1 tình
huống hỗn loạn giữa khung thành, không biết như thế
nào mà khi tôi may mắnnhìn
thấy bóng thì nó .. đã nằm
trong lưới của đội nhà , 1-0
và hiệp 1 kết thúc....
_ "Anh em bình tĩnh nào,1-0 có là gì đâu". Thằng Đ phải lên
tiếng trấn an anh em trong
đội. .Tôi biết nó cũng chỉ
muốn động viên mấy thằng
trong lớp nhưngnhìn thằng
nào cũng rũ như xương khô cả , từ đầu giải đến giờ chưa
có trận nào mệt như trận này,
thằng nào cũng thở hồng hộc
ngồi bệt xuống sân. Không
khí đội bóng nặng nề xuống
hẳn bởi cái dớp, để bị ghibàn trước lớp tôi thường sẽ thua...
_ "Cứ đá như hiệp 1 là được,
đội mình đá hay hơn mà, chỉ
là không may thôi". Giờ tôi
mới dám lên tiếng.
Thằng Đ tiếp lời: _ Cứ đá như thế, không việc
gì phải thay đổi cả, tao sẽ lo
phần sân nhà thật ổn cho tui
mày tấn công. Thằng D ghi
bàn đi mày, cái duyên ghi bàn
của mày đâu rồi. Tôi nhìn khắp sân để tìm lấy
1 hình bóng đang mong chờ,
quả thật chiều nay học sinh
ra xem rất đông, em đây rồi,
em đang nói chuyện với mấy
đứa bạn, không biết nói chuyện gì mà chăm chú thế
không biết, cứ nhìn thấy em
là tôi cảm thấy mỏimệt nhọc
bay đi đâu hết. Đứng dậy, tôi
gọi anh em trong đội lại,
khoác tay lên vai nhau đứng thành vòng trong:
_ Chúng ta sẽ thắng, sự thật
hiểnnhiên là như vậy, không
có lý gì chúng ta lại để thua 1
đội yếu hơn ok? Chúng mày
cố gắng lên,cứ lạc quan lên, trận đấu này là trận đấu
cuối cùng của đời học sinh
mà. Đá hết sức mình, đừng
để phải nuối tiếc như năm
ngoáiok?
_ 1.....2.....3 Quyết thắng! Hiệp 2 mở đầu bằng những
đợt tấn công dồn dập của đội
tôi về phía khung thành 12
toán, bóng...cứ dội lên giữa
sân là lại được tỉa ra 2 biên,
liên tục được nhồi vào vòng cấm. 12 toán chống trảquyết
liệt trước những cú sút liên
tục nã vào khung thành,
những cú đánh đầu vọt xà,
những cú đại bác trúng vào
xà ngang. Và..điều gì đến cũng phảiđến, sau pha đi
bóng sát biên, thằng T căng
ngang vào, và tôi đón bóng
trong 1 tư thế trống trải, đệm
bóng nhẹ nhàng vào góc phải
khung thành. 1-1 , cả sân bóng như vỡ tung, cả lớp chạy
ra ăn mừng làm náo loạn cả 1
góc sân, thằng Đ sau đó phải
đuổi khéo mấy bà chằn ra để
trận đấu tiếp tục.
12 toán có những đợt phản công đầu tiên, sau khi giao
bónggiữa sân, thằng đội
trưởng cảu bọn nó đi qua 3
cầu thủ đội tôi, sút thẳng vào
khung thành, tưởng như là 1
tình huống đơn giản thì thủ môn đội tôi lại để trượt bóng
khỏi tay khi cố bắt dính,.... tỉ
số lại là 2-1. Cả đội ngán
ngẩm, đau đớn . Thằng Đ lao
về phía gôn cầm bóng lên
vạch giao bóng, và chỉ vài phút sau từ 1 cú phát bóng lên
của thủ môn đội tôi, bóng
đập xuống đất rồi nảy lên,
tận dụng pha lỡ trớn dâng lên
của hậu về 12 toán, thằng T
đánh đầu qua đầu thủ môn. Tỉ số lại là trở về vạch xuất
phát, rất nhanh và rất đơn
giản. 1 trận đấu gay và vô
cùng hấp dẫn.
Tinh thần lên rất cao, thằng Đ
đáhậu vệ thòng và thỉnh thoảng còn xuất hiện ngoài
vòng cấm nã đại bác vào gôn.
Rút kinh nghiệm trận chung
kết năm ngoái, chúng tôi
không quá hamdâng lên mà
đảm bảo an toàn ở khu vực sân nhà, cứ thằng này lên thì
thằng kia quay về trám vào vị
trí đó. Đây rồi, cơ hội đã đến
với tôi, từ 1 đường bóng bổng,
tôi khống chế bằng ngực gon
gàng và bắn thẳng vào giữagôn. Vào...........tiếng còi
đã vang lên. Tỉ số đã là 3-2,
tôi cởi áo ra ăn mừng định
chạy về phía lớp, thì bỗng
nhiên bọn lớp tôi lao vào
trọng tài giải thích cái gì đó. Không...,như vậy là bàn thắng
không được công nhận, trọng
tài cho rằng tôi đã dùng tay
chơibóng, định lao về phía
trọng tài giải thích thì thằng Đ
níu tay lại: _ Vô ích thôi mày, đừng để
ăn thẻ.
_ Mày điên à, ông ta có mắt
như mù thế, tao phải làm cho
ra nhẽ.
_ Tao đã bảo thôi mà, mày bị 1 thẻ vàng rồi, mày mà bị
đuổi thì không có hi vọng
thắng đâu.
Chỉ còn 10 phút....
10 phút ấy chũng tôi tấn công
trong vô vọng, cả đội hình 12 toán đã về phía sân nhà, xem
ra bọn nó muốn thủ hòa, và
trận đấu đã hòa thật.. 2 đôi
đưa nhauđến loạt luân lưu
may rủi, điều mà chúng tôi
rất sợ. Khởi đầu loạt đá rất thuận
lợi, chúng tôi đá chính xác cả
4 quả còn họ thì trượt mất 1
quả. Đến lượt đá của tôi, vào
là sẽ thắng. Chiến thắng sắp
đến trong tầm tay rồi, tôi nhủ thầm và không khỏi
khấp khởi trong lòng ...
...............
...............
...............
_ Mình về thôi anh, muộn rồi. _ Uh, anh muốn ở lại 1 chút
nữa
Chap 17
_ "Anh đúng là kẻ vô dụng."
Tôi nói trong tiếng cười chua
chát
_ "Anh, anh đừng nói thế, anh không vô dụng, anh đã cô
gắng hết sức mình rồi mà."
Baby độngviên tôi.
_ Sao anh luôn là người làm
hỏng mọi việc, anh chỉ là 1
loser,mãi mãi là 1 loser. _ Anh đừng thế nữa được
không, không giống anh chút
nào.
_ Vậy thế nào là giống anh?
Em đừng nói như thể em rất
hiểu anh thế? Em chẳng hiểu gì anh cả.
Baby không nói gì, em ngồi
xuống cạnh tội, nắm lấy bàn
tay tôi, nhìn vào mắt tôi.
Trời ơi, đừng có như thế, con
gái mà như thế thì có thằng con trai nào không mềm lòng
được, tôi đang tức giận,
muốn tức giận, rất muốn hét
lên rằng tôi ghét bản thân
mình, muốn trừng phạt bản
thân mình. Thế mà em làm tôi mềm lòng ngay lập tức
_ "Nếu anh không về em cũng
không về đâu! "
Cứ thế chúng tôi ngồi cạnh
nhautrong khi mặt trời đang
hẽ những tia nắng cuối cùng, em tựa đầu lên vai tôi. Thật ra
tôi đã cảm thấy thanh thản
rất nhiều, khi có em ở bên
thế này, tôi thật sự không
muốn về nữa. Trớ trêuthay...
đau đớn thay, ước mơ, mong muốn của cả 1 tập thể suốt 3
năm lại bị tôi sút bay đi trong
cái trận cuối cùng này,
giờngồi đây chỉ biết nói giá
như, giánhư mình đừng sút
hỏng cú sút ấy, thì có lẽ đội tôi đã không thua cay đắng
vậy, không ai trách tôi, nhưng
càng như vậy thì tôi lại cảng
thấy tủi nhục và đau đớn, giá
như thằng Đ chửi tôi vài câu
thì tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn.....
_ Mình về thôi em, anh thì
khôngsao chứ em con gái về
muộn quá thì có chuyện đấy.
_ Cuối cùng thì cũng chịu về
rồi à, hôm nay em không muốn về , chở em đi đây tí
nha.
_ Uh, ra lấy xe với anh?
........
_ Em muốn đi đâu?
_ Đi ăn đi, em muốn đi ăn banh tiêu với lại bánh vòng
nữa.
_ Ok, thế đi, về không ăn
được cơm mẹ mắng cho thì
đừng có trách anh.
_ Ai thèm đổ lỗi cho anh, đi nhanh nào.
Chiều hôm đó tôi và baby đi
ăn đủ thứ, quả thật lũ con gái
đúng là vua ăn uống, ăn cái gì
ở đâu cũng biết, báo hại tôi
đạp xe chorũ cả chân. Ôi cái thời học sinh, sao mà bây giờ
cảm thấy nhớ nó, yêu nó vô
cùng. . Tôi cười đau cả bụng
trước những câu chuyện cười
của em, em đúng là rất có
khiếu chọc cười người khác. Sự hiểu biết của em có lẽ
khiến nhiều người không tin
emcòn là 1 cô gái lớp 10. Em
nói bao nhiêu chuyên ở đâu
đâu, tôinghe thế thôi chứ
đúng là như vịt nghe sấm, gật gù cho ra vẻ hiểu biết. .
Những lúc ở bên em tôi thực
sụ quên hết những muộn
phiền, quên đi dòng thời gian
đang trôi, quên đi những áp
lực và căng thẳng trong cuộc sống, có lẽ tôi đã may mắn
khi tìm thấy em, may mắn
khi có được em.......
Trở về nhà sau khi đã đưa em
vềnhà, và nhìn em vào cổng.
Cảm thấy rằng... có lẽ thua lại may đấy, Đ ơi tao xin lỗi đã
nghĩ như thế, hehe nếu chiều
nay không thua thì đã không
có 1 buổi chiều tràn ngập
tiếng cười với em như thế.
Lại 1 ngày nữa lại qua, và còn mấy ngày tôi chuẩn bị bước
vào kì thi HSG tình. Thật ra
đối với chúng tôi kì thi này
chẳng có gì quan trọng, nó chỉ
lànghĩa vụ 3 năm học ở cái
trường này thôi, còn danh giá như thi quốc gia thì mơ cũng
không chạm được. Đơn giản
thừa nhận sự thật hiển nhiên,
bọn trong lớp học quá trâu
bò, mình dân thành phố
không đú theo được. Tôi lại lỡ hẹn học thêm lý với
kẹomút vì có việc đi với mấy
thằng bạn, nó giận tôi, lần
này có lẽ giận lâu đây, thôi cứ
từ từ, thi xong rồi tính. Tính
cách kẹo mútrất đáng yêu, yêu ghét rất phân minh, giận
dỗi rất nhanh nhưng làm
lành với nó rất nhanh. Sau
vài buổi học thấy nó tiến bộ
hơnhẳn, đã tự làm được bài
tập trong sách bài tập. Chẳng qua là nó không chịu học lý
thôi chứ nó học khá nhanh,
cũng khá thông minh nữa.
Baby hẹn tôi ở lại gặp trước
buổi chiều, trước khi đi thi,
em bảo có thứ muốn đưa cho tôi, 1 thứ rất quan trong với
em. Tôi tòmò, không biết nó
định đưa cho mình cái gì vậy
nhỉ. Đúng hẹn, tôi đứng chờ
em ở dãy nhà xe lớp 10.
5 phút....... 10 phút trôi qua....
30p rồi, em này làm cái quái
gì vậy nhỉ...
Chap 18
Trước đây mình chưa chờ
thằng nào quá 15p, không
đến là thôi, vậy mà vì em,
mình chờ được đến
những ...30p . Lần này phải phạt em 1 trận mới được. Ông
cha ta đã dặn rồi " dạy gấu từ
thưở còn thơ, dạy vợ từ thưở
bơvơ mới về", không nghe
không được. Tôi chạy lên tầng
2, đứng ở 1 nơi khá khuất, nhìn được xuống chỗ hẹn,
chờ em đến, 10p sau thì em
đến, chắc vừa chạy đến, thấy
đứng vừa thở hổn hển, nhìn
thương thế . Em nhìn quanh
tìm tôi, không thấy đâu, tất nhiên là làm sao mà
thấyđược . Tưởng tôi đã bỏ
về em lộ rõ khuôn mặt thất
vọng, rút điệnthoại ra, làm gì
ế nhỉ?
Em gọi cho tôi, kệ, không thèm bắt máy. 1 cuộc gọi nhỡ,
rồi 2 cuộc. Em đành nhắn tin:
_ Anh ơi, em đến rồi đây, anh
đang ở đâu? Sao anh không
nghe máy?
................... _ Em xin lỗi vì đến muộn
quá, làm anh chờ, thôi vậy,
lần sau gặp anh em đưa cho
anh.
................
Tưởng tôi đã về thật, em thất thểu đi về. Thấy đã đến lúc
dừnglại trò chơi trốn tìm này,
tôi chạy xuống, chờ em vừa
đi qua chỗ tôi, tôi áp sát lại
và ôm em từ phía sau. Em giật
mình ngoảnh lại, nhìn thấy tôi em cười :
_ Đừng anh, đang ở trường
mà!
_ Có ai nữa đâu? Em làm gì
mà giờ mới đến thế hả ? Em
biết anh chờ lâu lắm rồi không?
_ Em biết mà, em xin lỗi. Tại
em bị kẹt ở nhà con bạn, mãi
mới cho em đi
_ Lần này thôi đấy, lần sau
mà bắt anh chờ nữa là chết với anh?
_ Xi.. muộn nữa anh định làm
gì em? Đánh em à, con trai mà
dámđánh con gái à, mà anh
cũng giảvờ không nghe điện
thoại đấy thôi. _ Đó là để phạt em.
_ "Biết thế em chả thèm đến
đây nữa". Nói xong em quay
lưng đi, vờ giận dỗi
_ Thôi mà, anh đùa tí thôi, hì
hì, thế em định đưa cái gì cho anh?
Em lấy ra 1 chú hề bằng gỗ,
to hơn chiếc móc chìa khóa 1
chút.
_ Đây... anh cầm lấy sợi dây
trên đầu nó đi. (Nhìn nó kiểu như thế này
các bác này)
_ Rồi, sao nữa?
_ Giật sợi dây phía dưới
_ Ơ, hay nhỉ, hai chân 2 tay
nó nhảy lên này. _ Chú hề này là bùa may mắn
củaem đấy, em được anh họ
em bênHà Lan lúc về tặng
cho, hồi đi thi lên lớp 10 em
toàn đưa nó theo đấy. Chú
hề này rất quan trọng với em, bây giờ em tặng lại cho anh,
anh giữ nó cho em nhé.
_ Ơ, nhưng mà, nó quan trọng
với em như vậy thì....
_ Không sao, coi như là quà
noel của em cho anh, hì, anh đi thi mang theo cái này thì sẽ
may mắn lắm đấy, mai anh
thi rồi, cố lên nhá.
Tôi thật sự rất xúc động trước
sự quan tâm của em, ôm em
thậtchặt, mặc cho em nói gì đi nữa, mỉm cười hạnh phúc.
Chú hề ấy, đến bây giờ tôi
vẫn giữ, treo trên cửa sổ, mỗi
ngày đều ngắm nhìn nó, lúc
vui hay buồn. mặc dù tôi
không phải là mê tín nhưng món quà ấy đúng là bùa may
mắn của tôi.
_ Anh, đừng thế nữa, em đã
bảo đang ở trưởng mà.
Tôi buông em ra, không quên
hun chụt 1 cái vào mà em, ngay lập tức em đánh tôi vào
tay, coi như là trả thù, ôm con
người ta đến nghẹt thở thế
mà, thấy mặt em còn ngượng
đỏ nữa chứ, nhìn yêu thế . Tôi
và em rảo bước ra thì thấy kẹo mút ở đằngxa, không
biết nó làm gì mà giờ này
vẫn chưa về vậy. Nhìn thấy
chúng tôi đến, kẹo mút bỏ đi,
có vẻ như đang tránh mặt tôi.
Con bé này làm sao vậy nhỉ? Hôm naybaby đi xe đạp, trời
mùa đông tối nhanh, để em
đi một mình tôikhông an
tâm, vì vậy tôi đi cùng em,
mặc cho em khuyên can. Kệ,
vừa đi lại có dịp nói chuyện với em? Tôi hỏi em:
_ Dạo này H thế nào hả em?
_ Ơ, anh là anh trai nó mà,
sao hỏi em?
_ Uh, nhưng mà không biết có
chuyện gì mà nó giận anh ấy? _ Em cũng thấy nó lạ lạ, mấy
ngày nay í, không nói cười
như bình thường, thấy nó hay
úp mạt xuống bàn lúc ra chơi.
_ Trời, sao nó lại thế?
_ Anh lại bắt nạt nó à? _ Đâu có, à thật ra cũng có
chuyện nhưng mà không phải
bắt nạt dâu.
_ Để mai em hỏi nó xem anh
mà làm bạn em buồn là chết
với em đấy. _ Uh, hỏi dùm anh nhá.
Về đến nhà em, tôi và em
mải nói chuyện không để ý
mẹ em đang ở ngoài ngõ, chắc
vừa đi đâu về, thấy mẹ, em lo
lắng ra mặt. _ Mẹ ạ.
_ Uh, về muộn thế con.
_Chào cháu, cháu là bạn M à?
_ Vâng ạ, trời tồi đi cùng
đường nên đi cùng với M về ạ.
_ Thế à, cảm ơn cháu nhé, cháu vào nhà chơi.
_ Dạ thôi ạ, cháu về luôn.
_ Uh, vậy đi cẩn thận nha
cháu. mẹ M thận chu đáo và
ân cần và cũng rất dẹp, mẹ
nào con nấy mà. trước khi về tôi không quên nháy mắt với
M, em cười rõ tươi.
Tối.....
Thi cho có vậy mà bọn nó
nhắn tin chúc nhau ầm ầm
như thi đạihọc ấy, baby cũng nhắn cho tôi, không quên dặn
dò tôi mặc cho ấm khi đi. Chỉ
có kẹo mút là không... Đến
lúc này thì tôi cảm thấy có
điều gì không hay xảy rarồi.
Nó, quả thật...... không bình thường chút nào......
>>Trang chủ<<
©Copyright and design by Vboyhiho-2011™

80s toys - Atari. I still have