Hơi cũ, nhưng mình tin là nhiều
người vẫn chưa đọc! Rất cảm
động: Mẹ thân yêu của con!
“Trời ơi là trời! Anh ăn đi cho
tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng
nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng
rằng thiếu tiền như thế thì tôi
chết à?”. Đó là những “điệp
khúc” mẹ cất lên hằng ngày dạo
gần đây vì con quyết định nhịn
ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có
lúc mẹ còn gắt lên hỏi con “sao
cứ phải đắn đokhổ sở về tiền
đến thế nhỉ?”.
Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang
giận nên con không dám cãi lại. Nhưng giờ đây con muốn được
bày tỏ lòng mình rằng tại sao
con lại có những suy nghĩ, hành
động kỳ lạ như vậy. Vâng, tất cả
là vì tiền. Chỉ đến tận bây giờ
con mới nhận racả một quãng thời gian dài trước đó con đã
non nớt, ngây thơ biết chừng
nào khi nghĩ về tiền. Cách đây
tám năm bệnh viện đã chẩn đoán
mẹ bị suy thận mãn tính độ 4 (độ
cao nhất về suy thận). Tám năm rồi nhà ta đã sống trong túng
thiếubần hàn, vì bố mẹ không
kiếm được nhiều tiền lại phải
dành tiền cho mẹ đi chạy thận.
Nhưng bố mẹ vẫn cho con tất cả
những gì có thể, và cậu bé học trònhư con cứ vô tư đâu biết lo
gì.
Hồi học tiểu học, tiền bạc đối
với con là một cái gì đó rất nhỏ,
nó là những tờ giấy với đủ màu
có thể dùng để mua cái bánh, cái kẹo, gói xôi hay cái bánh mì...
Con đâu có ngờ tiền chính là
yếu tố quyết định sinh mạng mẹ
mình, là thứ bố mẹ phải hằng
ngày chắt bóp và bao người thân
gomgóp lại để trả cho từng ca lọc máu cho mẹ tại Bệnh viện
Bạch Mai, là thứ càng làm mẹ
thêm đau đầu suy nghĩ khi mẹ
buộc phải nghỉviệc làm vì điều
kiện sức khỏe không cho phép.
Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ càng ngày càng yếu và mệt, phải
tăng từ 2 lên 3 lần lọc máu/tuần.
Những chỗ chích ven tay của
mẹ sưng to như hai quả trứng
gà, nhiều hôm máu thấm ướt
đẫm cả tấm băng gạc. Do ảnh hưởng từ suy thận mà mẹ còn bị
thêm viêm phổi và suy tim. Rồi
ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ
việc ở nhà trông ông, nhà mình
vì thế càng trở nên túng quẫn,
mà càng túng thìcàng khổ hơn. Tờ một trăm ngàn hồi ấy là một
thứ gì đó xa xỉ với nhà mình.
Cũng từ dạo ấy, đầu óc non nớt
của con mới dần vỡ lẽ ra rằng
tiền bạc chính là mồ hôi, nước
mắt, là máu (theo đúng nghĩa đen của nó, vì có tiền mới được
chạy thận lọc máu mà)và bao
nỗi niềm trăn trở lo lắng của bố
và mẹ.
Hôm trước con có hỏi quan
điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ý viết bài làm
văn nghị luận cô giao. Mẹ hơi
ngạc nhiên vì câu hỏi đường đột
ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với ba từ
gọn lỏn: “Mẹ ghét tiền”. Nếu
con còn thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào
khác thì chắc con đã ngạc nhiên
lắm. Nhưng giờ đây con cũng
đồng ý với mẹ: con cũng ghét
tiền. Bởi vì nó mà mẹ phải mệt
mỏi rã rời sau mỗi lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận ba lần mỗi
tuần, trướcđây bố đưa đón mẹ
bằng xe đạp, nhưng rồi mẹ bảo
đi thế khổ cả hai người mà còn
phải chờ đợi mất ngày mất buổi
của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm. Nhưng đi xe ôm mất
mỗi ngày mấy chục, tốn tiền
màlại chẳng kiếm đâu ra, mẹ
quyết định đi xe buýt. Mỗi khi
về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn
ra giường lịm đikhông nói được câu gì. Con và bố cũng biết là
lúc ấy không nên hỏi chuyện mà
nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi.
Tám năm rồi, tám năm chứng
kiến cảnh ấy nhưng con vẫn
chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biếtđứng từ xa nhìn mẹ
và nghiến răng ước “giá như có
dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm
thì đâu đến nỗi!”. (...)
Con sợ tiền mà lại muốn có tiền.
Con ghét tiền mà lại quý tiền nữa mẹ ạ. Con quýtiền và tôn
trọng tiền bởi con luôn biết ơn
những người hảo tâm đã giúp
nhà mình. Từ những nhà sư tốt
bụng mời mẹ đến chùa vào cuối
tuần, những cô bác ở hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ
và gia đình mình. Và cả những
người bạn xung quanh con, dù
chưa giúp gì được về vật chất,
tiền bạc nhưng luôn quan tâm
hỏi thăm sức khỏecủa mẹ... Nhờ họ mà con cảmthấy ấm lòng
hơn, vững tinhơn.
Con cảm thấy bất lực ghê gớm
và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ
không đồng ý với các kế hoạch
của con.Đã có lúc con đòi đi lao động, đi làm gia sư hay đi bán
bánh mì “tam giác” nhưmấy anh
sinh viên con quenđể kiếm tiền
giúp mẹ nhưngmẹ cứ gạt phăng
đi. Mẹ cứ một mực “tống” con
đến trường và bảo mẹ chỉ cần con học giỏi thôi, con giỏi thìmẹ
sẽ khỏe.
Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con
vẫn đến trường. Con sẽ cố gắng
học thật giỏi để mẹ và bố vui
lòng. Nhưng mẹ hãy để con giúp mẹ, conđã nghĩ kỹ rồi,
không làm gì thêm được thì con
sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền.
Không bán bánh mì được thì
con sẽ ăn cơm với muối vừng.
Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hãy an tâm chạy chữavà chăm sóc cho bản
thân mình. Hãy để con được
chia sẻ sự túng thiếu tiền bạc
cùng bố mẹ. Vậy con khẩn thiết
xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng
con khi con nhịn ănsáng. Mẹ đừng cấm đoán con khi con đi
lấy chày, cối để giã lạc vừng.
Dù con đã sút 8 cân so với năm
ngoái nhưng con tin rằng với sự
thấu hiểu lẫn nhau giữa những
người trong gia đìnhthì nhà ta vẫn có thể sống yên ổn để đồng
tiền khôngthể đóng vai trò cốt
yếu trong việc quyết định hạnh
phúc nữa! Cho lời bình nhé!